Vành mắt Lâm Mỹ Quyên đỏ lên.
Bà biết, hiện tại bà không có chứng cứ, bà nói ra chân tướng, con của bà sẽ không tin tưởng.
"Gia gia con sắp không được, chúng ta không có thời gian, Thần Thần, con nhẫn tâm nhìn sự nghiệp Thẩm gia rơi vào một người ngoài sao?
Qua nhiều năm như vậy, Thẩm Gia Xương trăm phương ngàn kế, chính là muốn đạt được công ty của ông con.
Thẩm Gia Xương mặt ngoài theo lệnh ông con mà làm, nhưng sau lưng lôi kéo lòng người, con của ông ta Thụy Khắc ở nước ngoài tốt mở nhiều công ty, con một mực trách ta ép cha con, nhưng nếu như không có Thẩm Gia Xương tại sao phải ép cha con?. =" Lâm Mỹ Quyên khổ tâm nói.
Thẩm Mặc Thần thanh lùng nhìn Lâm Mỹ Quyên, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh, trầm giọng nói: "Mẹ nói những thứ này, con sẽ đi điều tra, thứ con muốn, Thẩm Gia Xương cầm không được, thứ con không muốn, mẹ cũng đừng cố gắng nhét cho con, hiểu chứ?"
Lâm Mỹ Quyên nhíu mày: "Con là con độc nhất của mẹ..."
"Không phải công cụ thỏa mãn dã tâm của mẹ."Thẩm Mặc Thần cắt đứt bà.
Lâm Mỹ Quyên ngậm miệng, không nói gì.
Đèn phòng phẫu thuật tắt.
Thẩm Mặc Thần đình chỉ nói chuyện với Lâm Mỹ Quyên, lo lắng hỏi bác sĩ: "Ông nội của tôi thế nào?"
"Đã phẫu thuật xong, còn cần quan sát hai mươi bốn giờ, sau khi phẫu thuật thành công, nhớ kỹ cho bệnh nhân uống thuốc đúng hạn, ăn chút đồ ăn dễ dàng tiêu hóa, ăn làm nhiều bữa, chỉ ăn cháo, không uống rượu, phẫu thuật có thể sẽ khiến trí nhớ giảm xuống, đây là tình huống bình thường, đừng cho bệnh nhân xúc động quá lớn." Bác sĩ dặn dò nói.
"Cảm ơn bác sĩ." Thẩm Mặc Thần lịch sự nói, đau lòng nhìn về phía ông cụ Thẩm trên cáng cứu thương, đi theo cáng cứu thương vào phòng bệnh VIP.
Buổi tối, Thẩm Mặc Thần ngủ qua đêm.
Anh đứng ở cửa sổ, nhìn ánh đèn đài truyền hình GBB, theo thói quen mở thu âm ra.
Mười một giờ 40, ( tối nay không đề phòng) tiết mục đúng giờ bắt đầu.
Người dẫn không phải Thủy Thủy, mà tên Tiểu Điềm, giọng càng thêm ngọt ngào, lại thiếu khuyết linh động cũng như tiếng trời cười khẽ của Thủy Miểu Miểu.
Người dẫn này tính khí rất tốt, đều theo người nghe mà nói.
Không có sắc bén và khách quan như Thủy Miểu Miểu.
Thẩm Mặc Thần cảm thấy không có gì hay, liền tắt thu âm.
Sáng sớm 6 giờ.
Ông cụ Thẩm tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần, vẫy tay với Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần tiến lên, cầm tay ông nội.
Tay ông lạnh buốt, còn khẽ run, miệng nói không rõ: "Ông nội, ông nôi, muốn... Nhìn thấy... Con, kết hôn."
Trong mắt Thẩm Mặc Thần hiện lên tầng sương mù nhạt, nhếch miệng, cười nhu hòa một tiếng, trấn an ông cụ Thẩm nói: "Ông nội nhất định sẽ thấy."
Lúc này ông cụ Thẩm mới bình tĩnh trở lại, trong mắt hơi khô chát, vỗ vỗ tay Thẩm Mặc Thần.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Lâm Mỹ Quyên mang hộp cơm tới, nói với Thẩm Mặc Thần: "Thần Thần, con đã trông cả đêm, mau về về nghỉ ngơi đi, nơi này có mẹ là được rồi."
Thẩm Mặc Thần nhẹ nhàng gật đầu, đút tay ông cụ Thẩm vào chăn mền, nói ra: "Ông nội, con đi về trước, tối nay trở lại thăm ông."
"Kết... hôn... Kết hôn." ÔNg cụ Thẩm lẩm bẩm.
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng: "Sẽ."
Lâm Mỹ Quyên cảm thấy vui mừng, đã Mặc Thần đáp ứng ông nội, vậy thì khẳng định sẽ kết hôn.
Bà đưa mắt nhìn Thẩm Mặc Thần rời đi.