Thủy Miểu Miểu nắm chặt tay thành quyền, mắt nhìn thẳng mặt Dạ Lăng Dật, nỗi đau trong lòng nứt nẻ, máu từ bên trong cứ thế ngấm qua, đau xót dâng lên hốc mắt, cô cố gắng kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống.
Thủy Miểu Miểu không còn bình tĩnh, quát:" Tôi phản bội anh sao? Bị người ta bỏ thuốc rồi bò lên giường một người đàn ông khác, anh cho là tôi tình nguyện sao? Đi qua bên Anh khổ sở cầu xin anh tha thứ, anh đối xử với tôi thế nào, có phải anh nghĩ rằng tôi rất tồi tệ, đã như vậy rồi mà còn không biết nhục, lết tận bên Anh để cầu xin anh không?"
“ Dưới gầm cầu rất lạnh ". Thủy Miểu Miểu đè ép ngực, giọng kích động:" Nhưng trong lòng tôi còn lạnh hơn, anh không biết tôi bò lên từ dưới sông thế nào đâu, tôi đã từng hơn một lần muốn, nếu như tôi chết, nếu như tôi thật phải chết, trong lòng anh sẽ nghĩ tốt về tôi hơn một chút ".
“ Vậy tại sao cô không chết đi?" Dạ Lăng Dật nghiến răng nghiến lợi oán hận nói.
Lời của anh, cho đến tận bây giờ, luôn cố tình đâm thẳng vào trái tim cô, để cô tan vỡ mọi kỳ vọng.
Thủy Miểu Miểu trong mắt chợt lóe lên một tia hận nhưng rất nhanh không để cho bất cứ người nào thấy được, tia hận đó lập tức biến mất khi nước mắt tràn ra hai khóe mắt.
Hít mũi một cái.
Lý trí dần trở lại trong đại não.
Thủy Miểu Miểu giọng đã bình tĩnh hơn:" Bởi vì anh không để ý gì đến việc tôi sống hay chết, anh đã hủy hết quá khứ trước đây ta đã từng có, tôi cố gắng bò lên bờ, không phải vì phấn đấu trở thành gái điếm như anh nói, mà là tôi muốn quên anh, sau này vui vẻ mà sống. Dạ Lăng Dật đã chết trong trí nhớ của Hạ Vãn rồi, tôi là Thủy Miểu Miểu, không có quá khứ, chỉ có hiện tại và tương lai là Thủy Miểu Miểu ".
Dạ Lăng Dật nhìn thái độ quyết liệt của cô, trong lòng giống như là bị dây leo cuốn lấy.
Dây leo ấy có gai độc, không ngừng đâm vào trong lòng, sinh là chất độc ăn mòn buồng tim anh.
Đau không cách nào hô hấp!
Chỉ có cô, mới có thể giải độc được.
Dạ Lăng Dật nhíu mi, trong mắt lóe lên một tia thống khổ, đưa tay kéo Thủy Miểu Miểu sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Hơi thở mạnh mẽ giống như dã thú bao lấy cô, đôi môi lạnh như băng chạm vào môi cô.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu đau nhói.
Đầu óc cô may sao vẫn còn phản ứng kịp, cô đưa tay đẩy Dạ Lăng Dật, sau đó vung tay tát lên mặt Dạ Lăng Dật, quát:" Anh cho rằng tôi là gái điếm thật sao? Không phải người đàn ông nào cũng có thể hôn tôi ".
Ánh mắt Dạ Lăng Dật lóe lên một tia sáng, anh tiến lên hung hăng ôm lấy đầu cô, dùng sức cưỡng ép hôn lên môi cô, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cô, điên cuồng hôn, không để cô kịp kháng cự.
Nụ hôn này hàm chứa oán hận và trừng phạt.
Đem đau đớn trong lòng anh phát tiết lên người cô.
Không thể tha thứ, không thể tha thứ, cũng không thể quay lại nữa rồi.
Hơn lúc nào hết, anh luôn là người bách chiến bách thắng, không ai có thể làm anh tổn thương, không ai có thể xói mòn nội tâm của anh.
Thủy Miểu Miểu nhìn ánh mắt âm u của Dạ Lăng Dật, cảm thấy trái tim giống như bị đao cắt, trừ cảm giác đau ở bên ngoài, còn trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không cách nào suy nghĩ, không cách nào hô hấp.
Rõ ràng đây là người đàn ông cô yêu nhất, cô đã dùng cả thời thiếu nữ để yêu anh, dù đau đớn cũng không hề muốn oán hận.
Nhưng khi anh trở lại, anh lại dùng hết sức lực chà đạp lên tự ái của cô, tổn thương cô.
Nếu như có thể, cả cuộc đời này đừng bao giờ gặp lại.