"Ha ha." Thủy Miểu Miểu ngượng ngùng cười, đùa giỡn nói: "Căn bản không hề có hình tượng, chú ý làm gì, ăn tôm hùm là phải ăn như thế."
"Em cho là tôi chưa từng ăn qua tôm hùm sao?" Thẩm Mặc Thần trả lời một câu, uống một ngụm bia.
"Khẳng định anh chưa ăn tôm hùm tôi làm." Thủy Miểu Miểu nghiêng đầu, bưng đĩa lên, lấy tay cầm, đưa tới trước mặt Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần nhìn tay cô dính nước dùng, đôi mắt thâm thúy.
Thủy Miểu Miểu nhìn Thẩm Mặc Thần do dự, giải thích nói: "Vừa rồi tôi đã rửa tay, anh cũng thấy đấy, tay sạch sẽ."
Thẩm Mặc Thần cầm cánh tay của cô, cúi đầu, cắn thịt tôm trong tay cô, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay cô.
Thủy Miểu Miểu cảm giác được có dòng điện lướt qua, khẽ run lên, muốn thu tay lại.
Anh không có để cho cô như ý, cắn nhẹ lên đầu ngón tay cô.
"A." Thủy Miểu Miểu kêu lên một tiếng đau đớn, oán trách nhìn về phía Thẩm Mặc Thần: "Tôi có ý tốt cho anh ăn, sao cắn tôi."
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía cô, mây trôi nước chảy nói:"Tôi tưởng thịt tôm hùm. Cắn sai rồi."
Thủy Miểu Miểu biết Thẩm Mặc Thần cố ý, mở to hai mắt thật to nhìn qua anh.
Thẩm Mặc Thần giương lên nụ cười, nói ra: "Ăn thật ngon, so trong ngoài hàng ngon hơn."
Thủy Miểu Miểu cũng không tính toán với anh, được khen, cong đôi mắt như nguyệt lên, vui vẻ nói: "Tôi bóc cho anh thêm mấy con."
Cô đang muốn lấy tôm hùm.
Thẩm Mặc Thần cầm tay cô.
Thủy Miểu Miểu không hiểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, hỏi: "Sao vậy?"
"Em thường xuyên lột tôm cho người khác sao?"Ý Thẩm Mặc Thần sâu xa hỏi.
"Cũng không thường thường, nhà tôi có tiểu tổ tông, anh hiểu mà. Viêm Viêm thích ăn tôm hùm." Thủy Miểu Miểu giải thích nói.
Nhắc tới Viêm Viêm, ánh mắt Thẩm Mặc Thần nhu hòa mấy phần.
Cô tuy nghèo khó, nhưng dạy rất tốt, đứa trẻ rất thông minh, rất hiền lành, cũng rất quả cảm và độc lập.
"Về sau chuyện lột rôm, giao cho đàn ông." Thẩm Mặc Thần nói xong, buông tay Thủy Miểu Miểu ra, cầm một con tôm.
"Ừm?"
Cô không nghĩ tới cao cao tại thượng, tự phụ nho nhã, được người coi là trung tâm như Thẩm Mặc Thần, lại lột tôm hùm cho cô.
Anh lột tôm rất ưu nhã, không dùng miệng cắn, mà chính là sau khi vặn đầu tôm hùm, bóm tôm mấy cái, lột ra, nguyên một miếng tôm hoàn chỉnh.
Sau khi lột xong, anh đưa tôm tới trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhìn nước trên tay anh, có loại cảm giác khác thường dập dờn ở trong lòng đầu.
Giống như, vẫn chưa có người nào đối tốt với cô như vậy.
"Sao không ăn?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
Thủy Miểu Miểu cảm động, trong mắt đảo chút hơi nước, rõ đôi mắt, lông mi thật dài che khuất dao động trong mắt, cắn thịt tôm trên ngón tay anh.
Thẩm Mặc Thần lại lấy một con tôm.
Tay của anh rất đẹp, ngón tay rất dài, da thịt trắng nõn, rõ ràng là tay kí lên hợp đồng, lúc này lại bóc tôm cho cô.
Thẩm Mặc Thần lại đưa thịt tôm hùm tới trước mặt của cô.
Mặt Thủy Miểu Miểu phát nóng, hôn một cái lên trên mặt Thẩm Mặc Thần.
Chỗ bị cô hôn qua ấm áp, ẩm ướt.
Thẩm Mặc Thần nhìn sâu về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhìn dầu trên mặt anh, xấu hổ dùng ngón tay lau, thế nhưng lại quên trên ngón tay cô càng dầu.
Thẩm Mặc Thần bất đắc dĩ cười một tiếng, bắt lấy tay cô, hỏi: "Cố ý sao?"
"Quên là còn chưa có lau tay." Thủy Miểu Miểu giải thích nói.
Thẩm Mặc Thần nghiêng người sang, hôn lên môi cô.