Thủy Miểu Miểu ngủ đến tự nhiên tỉnh, nhìn thời gian, đã là 9h sáng nhiều.
Cô rời giường, đánh răng, rửa mặt.
Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Viêm Viêm lén lén lút lút trong gương, một lúc nhìn cô một chút, suy nghĩ một chút, một lúc lại nhìn cô một chút.
Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, đột nhiên quay đầu.
Viêm Viêm nhìn cô, vừa lúc bị Thủy Miểu Miểu bắt gặp.
Cậu nhóc mở to đôi mắt, giật nảy mình, vội vàng quay mặt chỗ khác, không được tự nhiên cầm lấy cốc nước trên bàn uống nước.
Thủy Miểu Miểu nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn Viêm Viêm, nhớ tới nội dung đêm qua nói với Thẩm Mặc Thần, đi về phía Viêm Viêm, hỏi: "Con nhìn cái gì đấy?"
Cậu nhóc nhìn cô khi nào thì đi!
Viêm Viêm chột dạ, mặt hơi phiếm hồng, nói ra: "Con không có nhìn cái gì,
"Mẹ nhìn thấy con nhìn mẹ rồi." Thủy Miểu Miểu xác định nói.
Viêm Viêm cố giả bộ trấn định, ngồi trên ghế sofa, ghét bỏ nhìn thoáng qua Thủy Miểu Miểu, nói ra: "Mẹ có gì đáng xem, có thể thông qua phức tạp của mẹ nhìn ra mẹ có IQ nhỏ bé?"
Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, cô nhìn đôi mắt lấp lánh của Viêm Viêm, rất là kỳ lạ.
Thủy Miểu Miểu ngồi xuống bên cạnh Viêm Viêm, suy nghĩ một chút.
Phải chăng, cô nên nói một chút giáo dục giới tính cho Viêm Viêm.
Dù sao tuổi mụ nó đã tám tuổi rồi.
"Viêm Viêm, con biết con biết đàn ông và phụ nữ khác nhau không?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
"Chẳng phải đàn ông hơn phụ nữ một cái xương sườn." Viêm Viêm tùy ý trả lời.
Thủy Miểu Miểu dừng một chút.
Nhìn.
Không phải không biết.
"Sao mà con biết được?" Thủy Miểu Miểu tò mò hỏi.
"Trên TV đều nói như vậy?" Viêm Viêm trả lời, suy nghĩ một chút, như tên trộm hỏi Thủy Miểu Miểu: "Mẹ già, con hỏi mẹ, mẹ biết vì sao đàn ông yêu quý phụ nữ ngực lớn không?"
"Vì sao? Bản tính sao?"Cho tới nay Thủy Miểu Miểu cũng rất tò mò, vì sao nữ ngôi sao đều có ngực phồn vinh.
"Ha ha, bời vì ngực phẳng, chúng đàn ông cũng có, quả nhiên IQ của mẹ không được." Viêm Viêm dựa vào ghế sofa, cười ha ha.
Thủy Miểu Miểu rũ đôi mắt nhìn qua Viêm Viêm, mím môi một cái.
Cô đã nói, nó còn hiểu hơn cô.
"Viêm Viêm, con không có bạn gái sao?" Thủy Miểu Miểu quan tâm hỏi.
"Có mấy người theo đuổi con thì phải, chẳng qua, con chướng mắt bọn họ." Viêm Viêm để cốc nước lên trên bàn, bắt chéo chân.
"Vì sao? Không xinh đẹp sao?" Thủy Miểu Miểu không hiểu hỏi.
"Cúp A còn không có, muốn theo đuổi con sao? Con là một học sinh có người theo đuổi." Viêm Viêm rất tự hào nói.
Năm nhất tiểu học, cup từ đâu tới.
Thủy Miểu Miểu cảm giác là không cách nào trao đổi với cậu, trực tiếp ra lệnh: "Trước mười tám tuổi, không cho phép phát sinh quan hệ với nữ sinh, sau mười tám tuổi, nhớ kỹ phải mang bao, mặt khác, lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, không kết giao đùa nghịch lưu manh, con tự giải quyết cho tốt."
"Mẹ già: " Viêm Viêm nhíu lông mày, hỏi: "Không phải trước kia mẹ đùa nghịch lưu manh với cha già sao?"
Thủy Miểu Miểu: "..."
Đứa nhỏ này, có chủ tâm làm cô tức giận.
"Không thèm nghe con nói nữa, mẹ qua nhà ông ngoại, con ở nhà ngoan ngoãn chút." Thủy Miểu Miểu dặn dò đứng lên.
Viêm Viêm cúi chào, cười híp mắt nói: "Mỗi một ngày đều rất ngoan."
Thủy Miểu Miểu nghi ngờ liếc cậu một chút, đi ra ngoài.
Viêm Viêm nhìn thấy Thủy Miểu Miểu đi, lập tức gửi tin cho Thẩm Mặc Thần: "Cha già, sư tử Hà Đông nhà con ra cửa, hai mươi phút sau, gặp mặt ở quán cà phê Ngôi sao Bada.
Còn có, đậu xanh rau má* con mười tám tuổi liền được cái kia với nữ sinh, mười tám tuổi, nhỏ như vậy, trong đầu mẹ già con chứa cái gì vậy, nếu cha cưới bà, phải giáo dục bà thật tốt, một người có tư tưởng màu vàng, dạy hư đứa trẻ."
Thẩm Mặc Thần: "... Được."