Mục lục
Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Lao động là vinh quang.” Thủy Miểu Miểu lười biếng nói, lông mi hơi rung động, nói: “ Tôi bán thân là hạ tiện, anh mua chưa chắc đã cao quý, cũng giống nhau cả thôi, cần gì phải chà đạp người khác trong khi mình cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Dạ Lăng Dật: “..”

“ Mua và bán có thể là một loại sao? Cô là đồ trụy lạc.” Cằm Dạ Lăng Dật bạnh ra, trong mắt rực lửa, như muốn thiêu rụi người phụ nữ trước mặt.

Thủy Miểu Miểu nhếch môi, bình thản nhìn về phía Dạ Lăng Dật nói: “ Đều là vì tiền để đổi lấy mục đích, có gì mà không giống nhau? Anh cảm thấy, anh là đại gia, trong tay có tiền thì cao thượng à?”

Giọng nói Thủy Miểu Miểu tràn đầy châm chọc.

Cô xem thường anh ta.

Trong lòng Dạ Lăng Dật đột nhiên đau nhói, chưa có người nào dám nói như vậy với anh, hơn nữa là không ai dám dùng khẩu khí khinh thường và ánh mắt khinh bỉ như vậy để nhìn anh.

Anh nghiến răng, hất tay một cái khiến cho toàn bộ rượu trên bàn rơi xuống đất, ánh mắt sắc bén như có hàng ngàn gai nhọn, ra lệnh: “ Nói nhảm ít thôi, nhận tiền rồi thì mau cởi.”

Thủy Miểu Miểu đem toàn bộ tiền nhét vào trong ví, đứng lên, cũng không cùng anh ta nói thêm gì, kéo khóa bộ sườn xám, vất lên trên ghế sa lon, để lộ ra nội y màu tím.

Vóc người của cô rất bốc lửa, da thịt trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Đặc biệt trên bụng có hình săm hoa bỉ ngạn trắng, nhìn vừa lẳng lơ, vừa thần bí lại không kém phần quyến rũ.

Trong mắt Dạ Lăng Dật lóe lên tia kinh ngạc, ánh mắt từ ngực cô dừng lại ở vệt săm bỉ ngạn trắng.

Hoa bỉ ngạn trắng, là tuyệt tình tuyệt ái.

Trong mắt Dạ Lăng Dật lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, khá lắm, tuyệt tình tuyệt ái! Cho nên, vừa rồi cô rất thoải mái, lập tức cởi.

Dạ Lăng Dật nắm tay thành quyền, giọng lạnh như băng ra lệnh: “ Cởi tiếp.”

Thủy Miểu Miểu thản nhiên cười, không khí giống như có biến đổi.

Tròng mắt cô đảo qua, tay chỉ chỉ vào ví tiền, nghiêng đầu nói: “ Ngại quá, chút tiền này của anh chỉ đủ để tôi cởi váy ngoài, nếu như muốn tôi cởi nội y, giá phải gấp đôi.”

Dạ Lăng Dật theo thói quen đưa tay vào trong túi quần nhưng rỗng không.

Anh nhớ tiền đã đưa hết cho Thủy Miểu Miểu rồi.

Vẻ mặt Dạ Lăng Dật lúng túng, trầm giọng nói: “ Tiền tôi ở trong thẻ, tôi có thể cho cô mã số.”

“ Không được, ai biết anh có đổi mã số hay không, tôi muốn tiền tươi.” Thủy Miểu Miểu cười hì hì nói.

Dạ Lăng Dật: “ …”

Trong mắt anh đen nhánh nhìn ví trong tay cô, muốn nói rồi lại thôi.

Thủy Miểu Miểu nhìn bộ dạng kinh ngạc của anh ta, có chút ngốc, mặt hơi đỏ lên ánh mắt lúng liếng nhìn rất khả ái.

Thủy Miểu Miểu che miệng cười, cảm thấy hiện tại có thù phải báo thù, có oán phải báo oán.

Cô đắc ý nhìn Dạ Lăng Dật, nghiêng đầu nghịch ngợm nói: “ Anh cầu xin tôi đi, cầu xin tôi sẽ trả lại tiền cho anh, nếu không anh ngay cả tiền phòng cũng không trả nổi. Ha haa.”

Dạ Lăng Dật mặt méo xệch, trầm giọng nói: “ Tôi có thể dùng thẻ để trả.”

“ Ừ.” Đúng rồi, tiền trong thẻ ngân hàng.

Dạ Lăng Dật nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, giọng thương lượng: “ Tôi sẽ chuyển khoản trực tiếp vào thẻ của cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK