“ Không dám hay là không muốn?" Thẩm Mặc Thần hỏi lại lần nữa.
Thủy Miểu Miểu rũ mi, lông mi dài che đi dòng nước mắt.
Anh có thể chọc giận cô, nhưng lại không cho cô quyền tức giận, cô luôn phải cẩn thận, chỉ sợ lại làm sai điều gì.
Cô chấp nhận.
Thủy Miểu Miểu nhếch nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Thần, lên tiếng:" Không muốn và cũng không dám ".
Thẩm Mặc Thần ôm lấy cô, cảm thấy cô rất mềm mại.
Rõ ràng cô rất nghe lời, nhưng sao trong lòng anh cảm giác lại không được thoải mái.
“ 9 giờ tối, tôi sẽ tìm cớ để đưa em về ". Thẩm Mặc Thần dịu dàng nói.
Thủy Miểu Miểu giống như là cười lên một tiếng, nói:" Không cần, Bảo Bảo sẽ đưa tôi về, tôi không về cùng cô ấy, cô ấy sẽ nghi ngờ ".
Thẩm Mặc Thần nhíu mi:" Vậy cứ để cô ấy nghi ngờ đi, quan hệ của chúng ta ngay cả bạn thân mà em cũng không nói sao?"
Thủy Miểu Miểu nhíu mi, nghiêm túc suy nghĩ, nói:" Có cơ hội tôi sẽ nói cho cậu ấy biết ".
Ngón tay Thẩm Mặc Thần sờ lên mặt cô.
Mặt cô bị gió biển thổi vào lạnh như băng.
“ Vào nhà đi ". Thẩm Mặc Thần mấy phần thương tiếc nói.
“ Vâng ". Thủy Miểu Miểu dứt khoát xoay người.
Thẩm Mặc Thần bắt lấy tay cô.
Khi cô xoay người lại, anh cảm thấy trong lòng trống rỗng, anh nhíu mày, nhìn cô nói:" Cứ như vậy đi sao?"
Thủy Miểu Miểu không hiểu, mở to mắt nhìn anh.
Cô còn việc gì cần làm sao?
“ Hôn 1 cái ". Thẩm Mặc Thần đề nghị.
Cô tiến lên, kiễng chân, hôn lên má Thẩm Mặc Thần một cái.
Thẩm Mặc Thần nhìn ánh mắt hờ hững của cô, có chút không vui, ôm lấy hông cô, cúi người hôn lên môi cô, lưỡi tinh xảo xâm nhập vào miệng cô.
Thủy Miểu Miểu không phản kháng, mở to mắt nhìn anh.
Thẩm Mặc Thần nhíu mi, đứng thẳng người, hỏi:" Em không hôn lại sao?"
Thủy Miểu Miểu nhíu mày.
Người này yêu cầu quá cao.
“ Vấn đề này, năng lực của tôi có vấn đề, chờ tôi tìm người luyện tập sau đó sẽ phục dịch anh ". Thủy Miểu Miểu nói qua loa.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần xẹt qua một tia sáng, giọng tăng lên mấy dB, cả giận nói:" Em dám ".
Thủy Miểu Miểu im lặng, đảo mắt, cúi đầu đá cát ở dưới chân.
Thẩm Mặc Thần biết cô vẫn còn đang giận, kiên nhẫn nâng cằm cô lên, để Thủy Miểu Miểu đối diện với mình.
“ Tôi dạy em ". Thẩm Mặc Thần nói.
“ Ừm ". Thủy Miểu Miểu nói 1 tiếng.
Anh từ từ đến gần cô, hơi thở vây quanh mặt cô.
Anh phát hiện, ở khoảng cách gần thế này, nhìn cô càng thêm xinh đẹp.
Mắt to, sáng, giống như chứa đựng các vì sao.
Trong mắt có 2 cái bóng nhỏ xíu là anh, nhìn qua đẹp đến động lòng người.
Bờ môi anh, chạm vào môi cô.
Rất mềm mại, giống như là bánh pút - đing, làm cho người ta nếm, liền không muốn buông tay.
Môi anh lại chạm tới, lưỡi dọc theo môi cô từ từ cuốn lại, đầu lưỡi hướng vào bên trong miệng đẩy mạnh, thưởng thức môi cô mềm mại, nụ hôn của anh càng lúc càng sâu.