"Bảo Bảo, lên xe." Thủy Miểu Miểu đồng thời hô.
"Ừm." Lê Bảo Y quay người.
"Bảo Bảo?" Tóc đỏ như có điều suy nghĩ, giống như nghĩ đến cái gì, trong mắt phóng ra tia sáng, ngạc nhiên nói với Lê Bảo Y: "Cô chính là cái người viết cho Vương Tử Trinh một xấp thư tình lại đồng thời viết cho tôi Lê Bảo Y? Tôi nói, cô làm sao có tài như vậy?"
Lê Bảo Y nhíu lông mày, nhìn về phía Trần Khải.
Cô nhớ kỹ trước kia anh ta rất lịch sự.
A nha má ơi.
Trưởng thành hủy hoại.
Tuyệt đối đừng nhắc đến thư tình cô viết qua cho anh ta, quá mất mặt.
"Thư tình đó, kỳ thật không phải tôi viết cho anh, có người cảm thấy do tôi viết tốt, thì lấy đi sao chép, nhưng đổi tên Vương Tử Trinh thành tên của anh, quên đổi tên của tôi đổi thành tên của cô ấy." Lê Bảo Y cảm thấy lý do này rất tốt, chính mình cũng rất hài lòng lộ ra nụ cười xán lạn, ác ý tăng thêm một câu: "Sao tôi lại viết cho anh, ánh mắt của tôi cũng không phải kém đến nhà bà ngoại, anh nói đúng không?"
Trần Khải: "..."
Người đàn ông mang theo kính râm, chậm rãi nhìn về phía Lê Bảo Y, lực ánh mắt xuyên thấu rất mạnh, để cho người ta không thể không chú ý tới khí thế của anh ta.
Lê Bảo Y cũng chú ý tới, cười gật đầu xác nhận nói: "Chính là như vậy."
Cô mở cửa xe, lên xe, giẫm chân ga, xông ra ngoài.
Trần Khải nhìn về phía Vương Tử Trinh bên cạnh, trêu ghẹo nói: "Lê Bảo Y này, còn như trước vậy, cậu nghĩ thế nào lại gọi cô ấy tới."
"Cậu quá nhiều lời."Ánh mắt Vương Tử Trinh trầm tĩnh nhìn về phía xe Lê Bảo Y đi đằng trước.
Chẳng qua cô ấy giống như trở nên rất xinh đẹp." Trần Khải cảm thán nói.
Vương Tử Trinh nhắm mắt lại, trầm giọng nói một câu: "Không được có ý đồ với cô ấy, cô ấy không phải người cạu có thể đánh."
Trần Khải: "..."
Lê Bảo Y lại lái mười mấy phút, đến biệt thự bờ biển.
Thủy Miểu Miểu xuống xe.
Một thân phong cách Bohemia, váy hồng lụa mỏng.
Gió biển thổi lên, chân váy mỏng phiêu dật, mười phần tiên khí.
Cô liếc mắt liền thấy được chiếc Rolls-Royce đen của Thẩm Mặc Thần đến, trong đầu dừng một chút, lúc đang kinh ngạc, ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Mặc Thần.
Bốn mắt nhìn nhau
Ánh mắt của anh sâu thẳm, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, trầm tĩnh, giống như giữa bọn họ không quen biết.
Thủy Miểu Miểu cảm giác được Lê Bảo Y đâm eo cô, tỉnh táo lại, nhìn về phía Lê Bảo Y.
Lê Bảo Y kinh ngạc nhìn Thẩm Mặc Thần, lôi kéo Thủy Miểu Miểu đi tới bờ cát, kinh ngạc hỏi: "Cậu phát hiện không, người đàn ông vừa rồi, lớn lên rất giống Viêm Viêm."
Thủy Miểu Miểu ở chỗ này nhìn thấy Thẩm Mặc Thần quá rung động, kém chút quên đi chuyện này, hạ giọng nói: "Anh ta hẳn là ba của Viêm Viêm."
"A: " Lê Bảo Y trợn to đôi mắt sáng lấp lánh, ngạc nhiên nói ra: "Chuyện tốt, anh ta vô cùng đẹp trai, vả lại, khí chất cực kỳ tốt, không hề kém với Vương Tử Trinh."
Thủy Miểu Miểu biểu lộ ngưng trọng, nghiêm túc nói: "Bảo Bảo, anh ta có người phụ nữ yêu mến, nhất định không thể cho anh ta biết Viêm Viêm là con của anh ta, lấy thực lực của mình căn bản không thể đoạt lại họ
Lê Bảo Y bừng tỉnh, hỏi: "Ý của cậu là, bọn họ sẽ đoạt con?"
"Ừm, mình sẽ không tiến vào, miễn cho xấu hổ." Thủy Miểu Miểu trầm giọng nói.
Lê Bảo Y đánh cánh tay Thủy Miểu Miểu một cái, nói ra: "Cậu ngốc quá, sao có thể không đi vào, không đi vào là chột dạ, ngược lại để anh ta hoài nghi, chúng ta nên thoải mái đi vào."
Lê Bảo Y nói cũng đúng.
Cô không có lý do chột dạ.
"Yên tâm đi, có mình ở đây." Lê Bảo Y vỗ ngực nói ra.
Sao Thủy Miểu Miểu cảm giác có cô ấy, mới càng không yên lòng chứ.