Sữa bò có công hiệu giải độc.
Nhưng, đầu cô càng ngày càng cảm thấy choáng váng, trong cơ thể có một loại nóng ran bốc lên, giống như là có con kiến trong lòng, bắt đầu cắn thịt cô, nhột xuyên thấu đến máu xương.
"Thuỷ tiểu thư, cô không có sao chứ?" Hoàng Trạch quan tâm hỏi.
Thuỷ Miểu Miểu ẩn nhẫn, trên trán đều là mồ hôi hột.
Cô liếc cái chén của anh ta.
Món ăn gì cũng không ăn.
Trễ nãi nữa, cũng biết thuốc hạ ở nơi nào?
Cô không chờ được sữa bò đưa tới, phải lập tức rời đi.
"Thật xin lỗi, tôi không thoải mái, đi trước." Thuỷ Miểu Miểu miễn cưỡng đứng lên, tay chống ở trên bàn, lắc đầu một cái, không đợi quản lý Hoàng trả lời, xoay người, lảo đảo rời đi.
"Thuỷ tiểu thư." Quản lý Hoàng lập tức tiến lên đỡ Thuỷ Miểu Miểu.
Thuỷ Miểu Miểu dùng sức đẩy quản lý Hoàng ra, tầm mắt mơ hồ, chân như nhũn ra, hoảng hoảng hốt hốt đi về phía trước.
Loại cảm giác này, giống như đã từng quen biết.
Tám năm trước, cô chính là như vậy bị đưa đến một căn phòng, vì không tiến vào bẫy rập người khác thiết kế, cô từ cửa sổ lộn ra ngoài, lộn vòng vào cửa sổ một người khác.
Dây dưa, triền miên.
Người đàn ông kia nâng mông của cô.
Dùng sức đụng.
Nhiều lần ra vào.
Cô phối hợp, điên cuồng, thét chói tai.
Tỉnh lại, tiếng tăm, khắp bầu trời đen tối, người yêu, người thân, bạn, trong một đêm, toàn bộ mất đi.
Tuyệt vọng, thống khổ, giống như là mang cây mây và giây leo quấn vòng quanh lòng, đâm rách tim, rót độc tố vào, huyết dịch ấm áp toàn bộ bị rút di.
Toàn thế giới, chỉ còn lại một mình cô.
Hoàng Trạch đi theo phía sau, nhìn vóc người cô uyển chuyển, chân nhỏ dài nhọn, cái mông vểnh cao.
Coi như thân thích cô tới, anh cũng muốn, sau khi dùng qua, lại đưa cô cho Thẩm Mặc Thần.
Hữu dụng một lần, dùng một phần nhỏ một lần, đối với cô mà nói có cái gì khác nhau.
Dù sao có Thẩm Mặc Thần gánh, anh không khả năng sẽ có chuyện.
Thuỷ Miểu Miểu càng đi càng vô lực, trên đùi nặng giống như ngàn cân, vịn tường, trợt xuống, ngồi chồm hổm dưới đất, thân thể co ro.
Nụ cười Hoàng Trạch âm lạnh, đỡ Thuỷ Miểu Miểu dậy, tà ác nói: "Tôi đặt xong phòng ở trên lầu, một hồi để cho cô thoải mái."
Thuỷ Miểu Miểu đẩy anh ta ra, nhưng là, một chút khí lực trên tay cũng không có, ngược lại cái loại nhu cầu đó càng ngày càng mãnh liệt.
Thuỷ Miểu Miểu ẩn nhẫn, trên trán hiện đầy mồ hôi hột.
Một phong bao khác.
"Anh hai, Thuỷ Miểu Miểu không đúng lắm, người đàn ông kia đỡ cô đi trong thang máy đi." Giang Nam Phong đang quan sát, quay đầu nói.
Phía sau sớm đã không có bóng dáng Thẩm Mặc Thần.
Giang Nam Phong há miệng một cái, vội vàng đi ra ngoài.
Hoàng Trạch còn không đỡ Thuỷ Miểu Miểu đến cửa thang máy, thấy Thẩm Mặc Thần đứng ở phía trước, quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt.
Trong lòng Hoàng Trạch run lên, cười gượng, nói: "Trầm tổng, anh tới vừa vặn, tôi đang muốn đưa Thuỷ tiểu thư trở về, cô thật giống như uống say."
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thuỷ Miểu Miểu.
Thuỷ Miểu Miểu cầu cứu nhìn anh, ánh mắt nửa nheo lại, bên trong đỏ, mang hơi nước, như một tầng lụa mỏng ở bên trong, hô hấp dồn dập, miệng đỏ thắm giương ra.
Cô không nhịn được cảm giác mãnh liệt trong cơ thể, ngực giống như lửa đốt, nóng toàn thân đều xuất mồ hôi.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần bén nhọn nhìn qua Hoàng Trạch, toàn thân lẫm liệt, đi tới trước mặt Thuỷ Miểu Miểu, hỏi: "Muốn tôi mang cô đi?"
Thuỷ Miểu Miểu theo bản năng nắm cánh tay Thẩm Mặc Thần, xác định nói: "Mang tôi đi!"
Thẩm Mặc Thần lộ ra nụ cười, chỉ vì câu này, anh đẩy xuống tất cả xã giao tới, cũng coi là đáng giá.