"Không có việc gì, mẹ, người ở chỗ mẹ nói muốn thay phiên tới chăm sóc mẹ, con rất cảm động." Thủy Miểu Miểu khẽ cười nói.
"May mắn mà có bọn họ, mẹ mới còn mạng, có bọn họ chăm sóc, con an tâm về đi làm đi." Lục Tú Nhân đau lòng Thủy Miểu Miểu nói.
"Vâng."
Ngày hôm sau, Thủy Miểu Miểu cho người ở đấy 2000, tỏ tâm ý, để cho Lục Tú Nhân một vạn, chịu đừng mệt mỏi, về Ninh Xuyên.
Tới nơi đã 9 giờ tối
Thủy Miểu Miểu co quắp ở trên ghế sofa, đầu dựa vào thành, thân thể rã rời.
Viêm Viêm nghe được tiếng, mở cửa đi ra, nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, dụi mắt một cái, nói ra: "Mẹ già, cuối cùng mẹ trở về, con còn tưởng rằng mẹ bỏ trốn theo đàn ông xấu đấy."
Thủy Miểu Miểu liếc xéo Viêm Viêm, nhớ tới Thẩm Mặc Thần, hỏi: "Viêm Viêm, nếu như mẹ muốn kết hôn, con nghĩ như thế nào?"
Viêm Viêm cười một tiếng, nghịch ngợm nói: "Mặc niệm thay ông ta."
"Nghiêm túc chút." Thủy Miểu Miểu nhíu mi.
Viêm Viêm nhếch miệng, nghiêm túc, nói ra: "Thêm một anh em gánh vác khó khăn, trấn áp được mẹ, hoặc bị trấn áp, cảm thấy, tố khổ đều có chỗ dựa vào, không còn cô đơn nữa."
Thủy Miểu Miểu giơ chân lên, cầm lấy dép lê, ném về phía Viêm Viêm.
Viêm Viêm sớm đã đoán được, nhanh chóng chuồn, cười hì hì với Thủy Miểu Miểu nói: "Mẹ, còn một cái, cũng ném qua đây đi."
Thủy Miểu Miểu: "..."
Cô cuốn đầu ngón chân lên, làm bộ đáng thương nói: "Chân mẹ lạnh."
Viêm Viêm thở dài một hơi, nhặt dép lên, cầm tới cho Thủy Miểu Miểu, quở trách nói: "Mẹ già, mẹ xem, mẹ một chút cũng không có dáng vẻ phụ nữ, mẹ như vậy, có ai muốn mẹ chứ."
Thủy Miểu Miểu có chút thấy cảnh thương tình, hỏi: "Con cũng không cần mẹ nữa sao?"
Viêm Viêm vỗ ngực nói ra: "Con là người đàn ông duy nhất, con không muốn mẹ, vậy mẹ làm sao bây giờ? Yên tâm đi, con sẽ vĩnh viễn kiên định đứng sau lưng mẹ, người khác khi dễ mẹ, con thay mẹ khi dễ lại, không có bị mẹ khi dễ, con bị mẹ khi dễ."
Vành mắt Thủy Miểu Miểu đỏ lên, ôm Viêm Viêm vào trong ngực, dịu dàng nói: "Mẹ không muốn mất đi con."
"Ngoan, tốt với con một chút." Viêm Viêm rắm thúi nói.
Thủy Miểu Miểu đánh một cái lên mông Viêm Viêm.
Viêm Viêm làm bộ đáng thương xoa cái mông của mình.
"Vốn không đau, mẹ chỉ vỗ một cái, không phải con nói để mẹ tốt với con một chút sao? Mẹ là vuốt mông ngựa chứ đâu?" Thủy Miểu Miểu cười giả dối, nhíu mày nói ra.
Viêm Viêm trừng mắt liếc Thủy Miểu Miểu: "Mẹ già, con sẽ không thật sự do mẹ sinh ra chứ."
Thủy Miểu Miểu: "..."
Sao Thủy Mộc Viêm giống Thẩm Mặc Thần như vậy, một câu nói người cười, một câu nói người nhảy, đều tức chết cô.
Viêm Viêm nhìn sắc mặt Thủy Miểu Miểu biến đổi, vội vàng cười lui lại, nói ra: "Mẹ, ngày mai con còn phải đến trường, đi ngủ đây."
Thủy Miểu Miểu cũng mệt mỏi không muốn nói chuyện, não không muốn động,xua tay, trở về phòng, tắm rửa, đặt tốt đồng hồ báo thức, ngủ.
Thứ hai, là thời gian cô qua tạp chí Hoàn Thần báo cáo.
Tạp chí Hoàn Thần tổng cộng chia làm ba bộ phận, báo tài chính và kinh tế Hoàn Thần, giải trí Hoàn Thần, và thời thượng Hoàn Thần.
Tài chính kinh tế và thời thượng, đều là người khác dùng tiền mời qua phỏng vấn, chất béo nhiều hơn, vô cùng nhẹ nhõm, so với loại lính mới như cô cũng không dễ.
Mà giải trí Hoàn Thần, nói trắng ra là, từ hôm nay trở đi, cô vinh quang trở thành Paparazi.
Chẳng qua bây giờ giải trí thụ chúng nhiều nhất, tạp chí giải trí lệ thuộc trực tiếp tạp trí tập đoàn Hoàn Thần, nói cách khác, rất có không gian thăng chức.