Nhưng đối với loại dược liệu từ thực vật như Dạ Minh Đằng và Âm Hòe Mộc, hai cái rương lớn chiếm một khoảng rộng trong phòng khách, đặt ở một góc phòng cũng tương đối chướng mắt, ngay cả ghế salon cũng bị dời đi.
- Căn nhà này cũng vẫn hơi nhỏ...
Giang Khương nhíu nhíu mày, nhớ tới lúc trước văn phòng Viện ủy hội đã từng nói với mình sẽ đổi nhà cho mình. Lúc ấy hắn chưa có thời gian quyết định, hiện tại không thể chờ được nữa rồi, vẫn muốn đổi một chút.
Là thành viên Viện ủy hội dường như được phân một tòa biệt thự nhỏ độc lập, tốt hơn căn nhà hai gian hiện giờ nhiều. Tuy rằng phòng hiện giờ cũng rộng nhưng Phan Hiểu Hiểu đã tới đây ở rồi, hiện vẫn cùng phòng với Tuyên Tử Nguyệt, lại còn có cả Tiểu Bảo...
Giang Khương lập tức đặt Thú Thần Bát lên chiếc bàn trong phòng khách, tiện tay nắm một nắm Dạ Minh Đằng như cây khô lên bỏ vào Thú Thần Bát, vừa móc điện thoại di động ra gọi.
- Văn phòng viện hủy sao? Hả... Đúng, tôi là Giang Khương... Tôi đồng ý đổi nhà ở... Đúng đúng, vậy tốt... Xế chiều chuyển nhà đi. Không nhiều vật dụng lắm, cho vài người tới chuyển mấy cái hòm đi là được!
Ngắt điện thoại xong, Giang Khương suy nghĩ một chút, lại bấm gọi một số khác, chẳng qua lời nói lần này khách khí hơn rất nhiều, vừa cười vừa nói:
- Vu lão... Tối nay có thời gian không? Tôi định luyện đan, nhờ ngài tới giúp đỡ...
- Hả? Hôm nay rốt cục cậu cũng định luyện đan sao? Luyện đan gì? Thanh Vân Đan hay là?
Nghe lời Giang Khương nói, lão y sư Vu Phượng Minh phía đầu bên kia cũng hơi hưng phấn. Mấy lần luyện đan dùng Giang Khương, ông cũng có lợi rất nhiều. Mà lần này Giang Khương gọi điện cho ông, hiển nhiên không phải luyện chế đan dược bình thường rồi.
Giang Khương có Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, lúc này đã chạm tới đan dược siêu phẩm rồi. Đan dược bình thường cũng không cần loại luyện đan sư cấp bậc như ông tới giúp.
- Lần này... Tôi định luyện chế Khai Tuệ Đan...
Nghe thấy Vu Phượng Minh luyện đan lão luyện hưng phấn nói, Giang Khương mỉm cười nói.
- Khai Tuệ Đan?
Giọng lão y sư Vu Phượng Minh rõ ràng sửng sốt. Là một luyện đan sư cao cấp, tất nhiên ông hiểu Khai Tuệ Đan là gì rồi. Đối với việc Giang Khương đột nhiên muốn luyện chế Khai Tuệ Đan, ông cũng cảm thấy hơi quái lạ. Nhưng chỉ thoáng chần chừ một chút, sau đó ông liền nói:
- Bộ trưởng Giang... Lại muốn luyện đan dược mới sao? Không bằng thử dùng Tế Thế Đỉnh luyện hai lò đan dược quen thuộc đã, đợi làm quen hoàn toàn với Tế Thế Đỉnh đầy đủ hiện giờ rồi hãy luyện chế đan dược siêu phẩm mới...
Nghe lão y sư Vu Phượng Minh nói vậy, hiển nhiên Giang Khương cũng hiểu ý của ông. Thoáng trầm ngâm một chút, cảm thấy gần đây Thanh Vân Đan mình cũng không còn nhiều, mà Cửu Vĩ lại thúc giục liên tục, muốn tăng năng lượng lên thật nhanh. Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải luyện chế Khai Tuệ Đan, chẳng nóng nảy gì nửa ngày.
Gần đây đã lâu không luyện đan, trước tiên luyện tay nghề một chút cũng không tồi, thế nên Giang Khương lập tức liền gật đầu cười:
- Lời của Vu lão rất có lý. Vậy thì trước tiên chúng ta triển khai luyện hai lò Thanh Vân Đan đi...
- Tốt tốt tốt... Vậy thì mấy giờ bắt đầu đây?
Vu Phượng Minh mỉm cười hỏi.
- Bảy giờ đi... Bảy giờ bắt đầu...
- Vậy được... Trước tiên tôi thông báo cho phía phòng luyện đan để chuẩn bị phòng số một cho tốt, đồng thời cũng chuẩn bị dược liệu tốt...
- Giang Khương... Anh đang làm gì thế...
Tới chừng mười một giờ, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Bảo trở về, thấy Giang Khương đang đổ đầy đồ vào chén, Phan Hiểu Hiểu liền chạy lịch bịch tới, nhìn chằm chằm tò mò vào động tác của Giang Khương.
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng đi tới. Thật ra cô cũng biết Giang Khương đang làm gì, vội vàng nói:
- Giang Khương... Anh bận gì thì làm đi. Em giúp anh...
- Để em, để em...
Phan Hiểu Hiểu cũng vội vàng tới hỗ trợ.
- Không cần, không cần... Để anh làm. Hai em đi chuẩn bị đồ đi!
Nhìn hai người, Giang Khương cười nói:
- Xế chiều chúng ta chuyển nhà rồi!
- Chuyển nhà? Chuyển đi nơi nào?
Tuyên Tử Nguyệt hơi giật mình, hỏi.
Giang Khương mỉm cười nói:
- Nơi này quá nhỏ rồi, khiến hai em phải chịu khổ... Trong viện đã bố trí cho anh một tòa biệt thự, hôm nay chúng ta liền chuyển qua đó!
Nghe thấy những lời này, Tuyên Tử Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
- Hả... Thật vậy sao? Thật sao? Thật quá tốt rồi...
Phan Hiểu Hiểu hưng phấn nói:
- Thế là em có phòng riêng rồi!
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương liền cười nói:
- Ừ ừ... Đi thôi, đi thôi... Tử Nguyệt cũng đi đi em...
Đến giữa trưa, Giang Khương cũng chỉ miễn cưỡng đổ đầy một phần tư của một cái rương cho Thú Thần Bát. Bởi dược liệu trong rương thật sự quá nhiều rồi.
Phan Hiểu Hiểu đã sớm trợ giúp Tuyên Tử Nguyệt thu thập đồ đạc xong. Tuyên Tử Nguyệt vào bếp chuẩn bị cơm trưa, cô liền ôm Tiểu Bảo, kinh ngạc nhìn Giang Khương bỏ dược liệu vào trong Thú Thần Bát.
- Ồ ồ ồ... Tại sao lại có thể thế nhỉ? Cái bát rách này là thứ gì... Thế nào lại như vậy...
Nhìn Giang Khương lần lượt bỏ Dạ Minh Đằng vào, cái bát rách trong mắt cô liền nhanh chóng khiến dược liệu đen đi rồi biến thành bụi, Phan Hiểu Hiểu vô cùng kinh ngạc.
- Được rồi, được rồi... Hiểu Hiểu, em cũng đừng quản nhiều... Mau tới giúp chị chuẩn bị bát đũa đi. Ăn cơm thôi...
Từ trong bếp, Tuyên Tử Nguyệt nhìn Phan Hiểu Hiểu đang trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào Thú Thần Bát, lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng cười kêu lên, sợ cô lại làm phiền tới Giang Khương.
- Tới ngay tới ngay...
Phan Hiểu Hiểu vừa đáp lời, vừa nhìn chằm chằm vào Thú Thần Bát trước người Giang Khương và dược liệu đã hoàn toàn biến thành bụi trong chén, sau đó kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Giang Khương, nói:
- Giang Khương, rốt cục đây là thứ gì vậy? Tại sao lại có thể như thế?
Giang Khương cười cười, đưa tay cầm lấy Thú Thần Bát, đổ bụi bặm trong bát vào thùng rác bên cạnh, sau đó lại nắm một nắm Dạ Minh Đằng từ trong rương lên, cho vào Thú Thần Bát, cười nói:
- Thứ này gọi là Thú Thần Bát. Em cảm thấy thứ này thú vị thì có thể thử xem...
Dứt lời, hắn liền đứng dậy:
- Anh đi sắp bát đũa đã... Em tới đi...
Nghe thấy những lời này của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu cười ha hả, lại nhìn Thú Thần Bát một chút, lúc này mới học dáng vẻ vô cùng cẩn thận của hắn, nắm một nắm Dạ Minh Đằng trong rương bỏ vào trong Thú Thần Bát, vừa bỏ vừa hỏi to:
- Bỏ bao nhiêu đây...
- Bỏ đầy là được...
Giang Khương vừa xếp đũa vừa cười đáp.
Mà cùng lúc này, từ giữa trưa vẫn không liên lạc, không biết tình hình Hồ trưởng lão Hồ Quang Dương, rốt cục Chu Thế Dương cũng kinh hãi. Thân là Thứ tịch trưởng lão, không thể có chuyện không liên lạc được, trừ phi cố ý không nhận điện thoại, không liên lạc với thế giới bên ngoài. Mà tất cả đều bắt đầu từ khi Lưu Mộc Dương và Giang Khương tới trưởng lão viện điều tra...
Ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, tâm tình Chu Thế Dương rốt cục không cách nào bình tĩnh nổi nữa...