Chủ nhiệm Dương thấy Chu Thế Dương nổi giận thì trong lòng cũng căng thẳng. Nhưng ông thấy thuộc hạ của mình bộ dạng đáng thương cầu cứu thì cũng đành vội vàng đè nén hưng phấn trong lòng, nhìn về phía Chu Thế Dương cung kính giải thích:
- Chu tổng... Giờ cậu ấy là công nhân hái thuốc cấp 2, có thể hái tất cả các loại thuốc thượng phẩm trở xuống. Nhưng ban nãy cậu ấy có thể đã phát hiện ra thuốc cấp trân phẩm, cho nên cậu ấy không có tức cách hái, cũng không có tư cách xác định có đúng hay không!
- Cái gì?
- Thuốc cấp trân phẩm?
Sắc mặt Chu Thế Dương bỗng nhiên tối sầm, còn chưa kịp nói gì, các Ủy viên Hội đồng viện khác bên cạnh đều đồng loạt thét lên một tiếng kinh hãi, đặc biệt là Luyện đan sư Vu Phượng Minh. Ông lập tức tiến lên trước hai bước, nhìn cậu công nhân hái thuốc trẻ, nghiêm túc trầm giọng hỏi:
- Cậu thật sự nhìn thấy thuốc cấp trân phẩm sao? Chắc chắn chứ?
Cậu công nhân hái thuốc trẻ này mặc dù không nhận ra Luyện đan sư Vu, nhưng cũng biết chắc chắn đối phương có địa vị cực cao, lập tức gật đầu liên tục, trả lời:
- Có lẽ là Bích Thảo Hoa, không nhầm đâu... Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy vật thật, cho nên không thể chắc chắn...
- Bích Thảo Hoa?
Luyện đan sư Vu Phượng Minh cả kinh, sau đó quay đầu nhìn về phía người phụ trách vườn trồng thuốc, trầm giọng nói:
- Đây không phải vườn trồng thuốc phổ thông sao? Sao có thể trồng được Bích Thảo Hoa?
- Ờ... Vu lão, chỗ này của chúng tôi đúng là vườn trồng thuốc phổ thông. Trước giờ chưa từng trồng được Bích Thảo Hoa hoặc dược liệu cấp trân phẩm nào. Có điều mấy chục năm trước ở đây từng phát hiện không ít dược liệu thượng phẩm. Nhưng nếu thật sự là Bích Thảo Hoa thì chỗ này của chúng tôi có thể nâng cấp thành vườn trồng thuốc cao cấp...
Chủ nhiệm Dương người phụ trách vườn trồng thuốc đầy hưng phấn nói.
Vu Phượng Minh nhìn vẻ hưng phấn của Chủ nhiệm Dương cũng hít một hơi thật sâu. Nếu là dược liệu thượng phẩm thì không có gì, nhưng dược liệu trân phẩm, vậy thì tuyệt đối không thể coi thường. Hơn nữa còn là Bích Thảo Hoa. Vị dược liệu trân phẩm này tuy vẫn có trồng trong vườn trồng thuốc đặc cấp, nhưng ít nhất phải mười mấy năm mới trưởng thành. Vị dược liệu này mấy năm này bắt đầu khan hiếm. Giờ nó lại đột nhiên được phát hiện trong vương trồng thuốc phổ thông. Nếu thật sự là Bích Thảo Hoa, vậy thì rất có thể đã trưởng thành rồi...
- Không thể nào... Sao có thể? Chỗ này sao có thể có Bích Thảo Hoa?
Chu Thế Dương liên tục lắc đầu, nhìn chằm chằm công nhân hái thuốc trẻ kia, lạnh lùng nói:
- Cậu không biết thì đừng có nói lung tung! Bích Thảo Hoa kia ở trong vườn trồng thuốc đặc cấp cũng cực ít, nơi này làm sao có thể có được?
- Nhưng... thật sự rất giống... mùi vị và bề ngoài đều y chang...
Trước sự quở trách của Chu Thế Dương, công nhân hái thuốc trẻ này đành run rẩy trả lời.
- Y chang? Sao có thể? Chắc chắn cậu nhìn nhầm rồi!
Chu Thế Dương thấy đối phương còn dám nói thì ánh mắt lại lạnh đi, tức giận mắng.
- Chu Thiên y sư... Xin thận trọng lời nói...
Nhìn công nhân hái thuốc trẻ kia run lẩy bẩy, Vu Phượng Minh đứng bên rốt cuộc không nhìn tiếp được nữa, liền trầm giọng nói.
- Cho dù đúng hay không, cứ để tôi đi xem thử là biết ngay...
Nghe Vu Phượng Minh nói vậy, vị Chủ nhiệm Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói:
- Có Vu lão ngài đi dĩ nhiên là sẽ biết được ngay!
- Ừm...
Luyện đan sư Vu Phượng Minh nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó liền nhìn công nhân hái thuốc trẻ kia, nói:
- Cậu đi trước dẫn đường!
- Vâng...
Cậu công nhân hái thuốc trẻ nghe Vu Phượng Minh bảo cậu dẫn đường vội vàng gật đầu một cái, nở nụ cười cảm kích. Dĩ nhiên cậu ta biết rõ, vị Vu lão này bảo mình dẫn đường chẳng qua là để mình không phải ở đây chịu sự ép bức của vị Chu tổng kia nữa.
Có điều, lúc này Chủ nhiệm Dương bên cạnh cũng không dám thờ ơ, vội vàng nói:
- Thêm hai người nữa đến đây, cùng Vu lão hái thuốc...
- Vâng...
Hai công nhân hái thuốc bên cạnh liền chạy tới. Tuy bản thân Luyện đan sư Vu cũng là cao thủ Thiên vị, nhưng dẫu sao tuổi tác đã cao, leo vách đá dốc như vậy tất nhiên cũng không ai dám khinh thường để Luyện đan sư vu phải chịu nguy hiểm.
Chu Thế Dương thấy hành động của mọi người thì sắc mặt càng thêm khó coi. Lão lại xoay người nhìn Giang Khương bên cạnh thấy Giang Khương không hề có chút gì lo lắng thì sự bất an trong lòng càng thăng thêm. Lão thầm nói: “Chẳng lẽ thằng này đúng là vận cứt chó, có thể tìm được dược liệu trân phẩm trong vườn trồng thuốc phổ thông này?”
Mặc dù trong lòng vẫn có chút không tin, nhưng nhớ tới mấy lời công nhân hái thuốc trẻ kia vừa nói, trong lòng lại càng thêm hỗn loạn. Công nhân hái thuốc cấp 2 của Thiên Y viện, tư chất cũng cực cao, tuy không nói có thể nhận biết tất cả các loại dược liệu, nhưng hình ảnh Bích Thảo Hoa này có lẽ đều đã từng nhìn thấy, mùi vị liên quan, có lẽ cũng biết rõ.
Hơn nữa dưới sự uy nghiêm của mình, công nhân hái thuốc kia vẫn có thể kiên trì đó là Bích Thảo Hoa... Chỉ e có sáu bảy mươi phần trăm đây là sự thật.
Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Thế Dương càng lúc càng tức giận, nhìn Chủ nhiệm Dương trong lòng tràn đầy mong đợi và hưng phấn bên cạnh, không khỏi cả giận nói:
- Anh thân là người phụ trách của vườn trồng thuốc, nếu ở đây thật sự có Bích Thảo Hoa, anh là người phụ trách mà bao nhiêu năm nay cũng không phát hiện, khó tránh bị xử phạt!
- Ớ...
Chủ nhiệm Dương bị Chu Thế Dương la rầy thì sắc mặt liền biến thành màu đen, vội vàng giải thích:
- Chu tổng, ngài nghe tôi nói đã... Vườn trồng thuốc này hàng năm đều hái theo lệ, thỉnh thoảng có chút sơ sót cũng là chuyện thường... Đôi lúc những vườn trồng thuốc khác cũng xảy ra chuyện tương tự... không phải chỉ có tôi sơ sót...
- Hừ... Đừng có giảo biện...
Chu Thế Dương tức giận hừ nói.
- Chu tổng... không phải vậy...
Lúc này mặt Chủ nhiệm Dương đầy mồ hôi, muốn nói lại thôi, kìm nén đến mức sắc mặt đỏ bừng.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói:
- Chủ nhiệm Dương đừng lo, nếu vườn trồng thuốc này xuất hiện Bích Thảo Hoa là chuyện tốt... Chuyện này đã từng có thông lệ rồi, ông cứ yên tâm làm chủ quản vườn trồng thuốc cao cấp này đi!
Chủ nhiệm Dương nghe thấy lời này thì trong lòng vui mừng, đảo mắt nhìn, thấy là vị Ủy viên Giang Khương đang dửng dưng mỉm cười kia nói thì lập tức cẩn thận nhìn sang Chu Thế Dương đang cau mày trợn mắt bên cạnh, vội vàng khom người cám ơn, nói:
- Cảm ơn Trưởng ban Giang...
Lúc này Chu Thế Dương cũng không thể làm gì, đây đúng là sớm có thông lệ. Ban nãy chẳng qua lão chỉ tìm người phát tiết chút lửa giận mà thôi. Lão đành phải tức giận hừ lạnh một tiếng.
Không lau sau, Luyện đan sư Vu Phượng Minh dưới sự bảo vệ của mấy công nhân hái thuốc đã từ đỉnh núi cao chót vót đi xuống dưới này.
Thấy Vu Phượng Minh trở lại, La lão y sư La Thiên Minh không chờ được nữa, lớn tiếng hỏi:
- Lão Vu... tình hình thế nào?
Luyện đan sư Vu Phượng Minh mỉm cười vẫy vẫy tay, nói:
- Là Bích Thảo Hoa... Hơn nữa còn có hai cành đã trưởng thành... Lần này chúng ta có thể luyện ra một lò Bích Hoa đan rồi... haha...
Mọi người nghe Vu Phượng Minh nói vậy bèn vui mừng gật đầu. Bích Hoa đan có hiệu quả cực tốt, tuy không phải Đan dược siêu phẩm, nhưng cũng là cực phẩm trong Đan dược thượng phẩm...
Vị Chủ nhiệm Dương kia lúc này nghe xác nhận thì vô cùng hưng phấn. Xem ra lần này ông ta thật sự sắp thăng cấp rồi.
Chỉ có Chu Thế Dương là sắc mặt xanh mét...
Giang Khương quay đầu nhìn mọi người, sau đó lại nhìn Chu Thế Dương, khẽ cười một tiếng nhún vai lạnh lùng nói:
- Thiên y sư Chu Thế Dương... Không biết ông đã hài lòng chưa? Nếu chưa hài lòng, chúng ta có thể vui đùa một chút? Ha ha...
- Hừ...
Lúc này đầu Chu Thế Dương đã bốc khói nhưng cũng chỉ có thể hậm hực giẫm chân.