Sau một hồi suy nghĩ, Giang Khương lựa chọn Phó tỉnh trưởng La. Dù sao Phó tỉnh trưởng La cũng chủ quản Y tế – Giáo dục. Mặc dù trường đại học Đông Nguyên do Bộ Giáo dục quản lý, nhưng ai có thể không nể mặt Phó tỉnh trưởng La chứ? Đặc biệt hai tháng nữa, Phó tỉnh trưởng La sẽ được thăng lên làm Phó tỉnh trưởng thường trực. Bấy nhiêu năng lượng đó cũng đủ rồi.
Phó viện trưởng Tần của trường đại học Đông Nguyên vẫn là ruộng có ba phần đất, nhưng so về cấp lãnh đạo thì vẫn còn kém một bậc. Có Phó tỉnh trưởng La ra mặt, tất nhiên là không thành vấn đề. Về phần Vân Giang Thần Báo, mặc dù không phải phạm trù do Phó tỉnh trưởng La chủ quản, nhưng với năng lực của ông, nếu ngay cả chút chuyện ấy cũng làm không được, vậy cũng uổng cho mấy năm lăn lộn của Phó tỉnh trưởng La. Hơn nữa, dạo gần đây có tin tức truyền ra, Phó tỉnh trưởng La sắp trở thành Phó tỉnh trưởng thường vụ. Trên dưới Sở Nam, người nào mà không nể mặt ông chứ?
Bây giờ, Giang Khương chỉ có chút nghi hoặc, chính là Vân Giang Thần Báo. Hắn không biết chính xác rốt cuộc là ai đang gây phiền phức cho hắn. Nếu không, chỉ chút việc nhỏ như vậy, nào cần đến Vân Giang Thần Báo cử hai phóng viên đến điều tra chứ? Hơn nữa, ngay cả Phó viện trưởng Tần cũng bị cuốn vào, rõ ràng là đối phương xuất lực không nhỏ.
Giang Khương nở nụ cười bất đắc dĩ. Chẳng lẽ là Tề gia? Nhưng cũng không đến mức như vậy chứ? Thủ đoạn không nhỏ nhưng lại chẳng có tác dụng gì. Đường đường là Tề gia, muốn đối phó hắn, chỉ cần phái ra bảy tám cao thủ vây công hắn, hoặc hạ thuốc mê hắn là được, không cần phải giở chút thủ đoạn nhỏ như vậy. Cho nên, Giang Khương liền bỏ ý niệm là Tề gia làm trong đầu.
- Chẳng lẽ là vị Phó tỉnh trưởng thường vụ sắp bị điều đi? Hay là Phó thị trưởng Vân Giang sắp lên làm chánh kia?
Giang Khương cau mày, suy nghĩ hồi lâu vẫn không xác định được rốt cuộc là ai muốn chơi hắn như vậy.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Giang Khương quyết định không nghĩ nữa. Dù sao toàn bộ cứ giao cho Phó tỉnh trưởng La. Hắn đã hao hết khí lực giúp cho ông một chuyện lớn như vậy, hẳn ông cũng nên trả lại cho hắn chút ân tình nhỏ. Về phần chuyện còn tiến triển như thế nào thì nước đến đất chặn thôi.
- Ồ, tại sao lại có người gây phiền phức cho cậu chứ?
Nghe giọng nói của Giang Khương, Phó tỉnh trưởng La mỉm cười. Tuổi còn trẻ mà đã vướng vào mấy chuyện như thế. Nhưng cũng chẳng có gì kỳ lạ. Bác sĩ Tiểu Giang vừa đẹp trai lại có năng lực, được con gái thích cũng là chuyện bình thường. Chuyện này tính ra cũng chẳng có gì kỳ quái, tại sao lại dính đến Vân Giang Thần Báo chứ?
Nghĩ đến đây, Phó tỉnh trưởng La cũng có chút cau mày. Người có thể dùng thủ đoạn này để đối phó Giang Khương thật ra cũng không nhiều lắm. Hơn nữa, đã làm đến bước này rồi, năng lượng cũng không nhỏ. Trong lúc Phó tỉnh trưởng La đang trầm ngâm, Giang Khương không kiên nhẫn nói:
- Tỉnh trưởng, ngài cảm thấy việc này như thế nào?
- Haha, còn có thể thế nào? Nếu thật có người tìm cậu gây phiền toái, vậy cứ để cho họ từ từ lộ diện. Cậu đừng vội, chúng ta cứ nhìn là được.
Phó tỉnh trưởng La đã được Trưởng phòng Dương hứa hẹn, tất nhiên là tự tin hơn nhiều lắm. Nếu là trước kia, ông thật sự sẽ không nói như vậy. Nhưng qua hai tháng nữa, vị trí số 2 của Sở Nam sẽ thuộc về ông. Ngoại trừ Tỉnh trưởng Bạch, ông thật sự chẳng kiêng kỵ người nào cả. Cho nên khi nói chuyện, giọng nói cũng tự tin hơn vài phần.
- Vậy thì tôi nhờ ngài vậy.
Có Phó tỉnh trưởng La cam đoan, Giang Khương cũng yên tâm hơn. Bây giờ, cái ô trên đỉnh đầu của hắn ở Sở Nam này không nhỏ. Hắn thật sự cũng muốn nhìn xem là ai đã dám chơi hắn như vậy.
Phó viện trưởng Tần giận dữ giáo huấn Chủ nhiệm Vương của khoa nghiên cứu Trung y một trận trong phòng làm việc. Chủ nhiệm Vương cũng thật là oan uổng mà. Hồ lão đưa đệ tử đến dạy thay, có liên quan gì đến ông chứ? Tuy nói ông cũng khá chiếu cố Giang Khương, nhưng hắn phạm sai lầm, có cần phải trút hết lên đầu ông không?
Nhưng Chủ nhiệm Vương cũng có chút khó hiểu. Tại sao Giang Khương lại khiến cho Phó viện trưởng Tần tức giận như vậy. Phó viện trưởng Tần nổi nóng, chỉ sợ hắn sẽ không gánh nổi. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Chủ nhiệm Vương cảm thấy cũng chẳng có gì. Giang Khương chỉ thay mặt Hồ lão đến dạy không công. Bây giờ không dạy nữa cũng chẳng có ảnh hưởng. Dù sao Giang Khương cũng không có khả năng trở thành giáo sư chính thức của trường Đông Nguyên.
Cho nên, Chủ nhiệm Vương chỉ ngồi im, lắng nghe Phó viện trưởng Tần phát tiết lửa giận lên người ông, nhưng trong lòng lại cười lạnh. Tần La ông trong cái trường đại học này chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Cuối cùng lại đụng phải một tên tiểu tử không phải quả hồng mềm.
- Lần này nhất định phải diệt sạch con sâu làm rầu nồi canh này, không để cho nó tiếp tục làm tổn hại danh dự của trường chúng ta.
Phó viện trưởng Tần cũng không kiêng nể gì mà mắng văng nước miếng, đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, Phó viện trưởng Tần mới không cam lòng mà ngừng mắng, sau đó nhấc điện thoại lên nghe:
- Alo, dạ, xin chào Viện trưởng Lý.
Nghe được tiếng bên kia, gương mặt đang bất mãn của Phó viện trưởng Tần liền biến mất, trở nên khiêm cung, giọng nói vô cùng lấy lòng, khiến Chủ nhiệm Vương bên cạnh nghe mà cũng nổi cả da gà.
Nhưng gương mặt đang tươi cười của Phó viện trưởng Tần dần trở nên cứng ngắc, cuống quýt gật đầu, ngàn lời đáp lại. Thấy vậy, Chủ nhiệm Vương cũng cảm thấy tò mò, không biết rốt cuộc Viện trưởng Lý đã nói cái gì mà Phó viện trưởng Tần lại có bộ dạng ăn cứt chó cũng thấy ngon vậy.
Một lúc sau, Phó viện trưởng Tần mới cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, dùng tay lau mồ hôi trên trán, giống như vừa mới được tái sinh.
Nhìn vẻ mặt tò mò của Chủ nhiệm Vương đang nhìn mình, liền cảm thấy xấu hổ, ho khan hai tiếng rồi nói:
- Tôi từ chỗ của Viện trưởng Lý biết được một số nội tình của Tiểu Giang lão sư. Đó là một thanh niên không tệ. Mặc dù phạm phải một số sai lầm nhỏ, nhưng chúng ta cũng nên bảo vệ và bồi dưỡng nhiều hơn.
Nhìn vẻ mặt của Phó viện trưởng Tần, đồng thời nghe được những lời ông ta nói, sắc mặt Chủ nhiệm Vương cũng trở nên quái dị. Ban nãy còn căm phẫn đòi thanh trừ Giang Khương ra khỏi hàng ngũ trợ giảng. Đảo mắt lại nói tuổi còn trẻ, còn cần bảo vệ và bồi dưỡng nhiều hơn. Chậc chậc, đúng thật là quái lạ.
Trong phòng làm việc của Chủ nhiệm phòng biên tập Vân Giang Thần Báo, Trương Nghĩa Long đang cúi đầu ngồi ủ rũ trước bàn công tác, vẻ mặt giận dữ nói:
- Chủ nhiệm Hồ, tên Tiểu Giang kia quá mức kiêu ngạo. Chẳng những làm hư camera của chúng ta, hơn nữa còn đánh Tiểu La. Quả thật không còn gì để nói. Đối với tình huống như vậy, chúng ta nhất định phải dạy cho hắn một bài học.
- Tiểu La bị đánh? Giáo viên đánh người? Như vậy thì kỳ quá.
Mặc dù sắc mặt Chủ nhiệm Hồ không được tốt lắm, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Trương Nghĩa Long. Ông ta đẩy cặp mắt kính lên, sau đó ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải đi cùng với lãnh đạo trường đại học sao? Tại sao lại bị đánh?
- Chủ nhiệm Hồ, ngài đừng nói đến cái tên Phó viện trưởng Tần kia nữa, căn bản là trấn không được. Ngay cả Phó viện trưởng Tần mà còn không có biện pháp dạy
cho tên đó một bài học.
Càng nói, Trương Nghĩa Long càng tức giận. Nào có giáo viên như vậy chứ? Mà cũng nào có lãnh đạo ngay cả cấp dưới cũng trấn không được? Đúng là không biết xấu hổ mà.
Nhìn bộ dạng tức giận của Trương Nghĩa Long, Chủ nhiệm Hồ cũng cảm thấy sửng sốt. Ông quen biết với Phó viện trưởng Tần đã lâu, cũng biết được Phó viện trưởng Tần cũng là người có vốn liếng. Nếu không cũng không gọi điện thoại cho đối phương, nhưng thật không ngờ lão Tần lại không trấn được một tên tiểu tử.
Lập tức cau mày, nói:
- Nếu đã như vậy thì không cần nể mặt nữa. Viết bài đi.
- Chủ nhiệm Hồ, xin ngài cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ viết thật hay, tuyệt đối sẽ không để cho thằng ranh đó được sống tốt.
Thấy Chủ nhiệm Hồ đã lên tiếng, Trương Nghĩa Long đắc ý nói.
- Được rồi, đi đi.
Chủ nhiệm Hồ hài lòng gật đầu, nhìn theo bóng lưng Trương Nghĩa Long bước ra ngoài, lúc này mới nhớ đến chuyện mà Trương Nghĩa Long đã nói, không khỏi cau mày. Tuy nói khi ông nhận nhiệm vụ cũng có chút quái lạ, nhưng không nghĩ đến cái tên Tiểu Giang lão sư lại khó đối phó như vậy. Nhưng cũng không sao. Dù sao bản thảo cũng đã viết rồi. Về phần phỏng vấn cũng chỉ là làm dáng thôi. Còn về phía Phó viện trưởng Tần, nếu đối phương ngay cả chút chuyện đó cũng làm không được, vậy thì để tự ông ta làm.
Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Hồ nở nụ cười lạnh lùng. Họ Tần làm việc như vậy, chung quy sẽ phải xấu hổ tìm mình thôi.
Vứt cây bút xuống bàn, Chủ nhiệm Hồ nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn, sau đó nhàn nhã mà hát một bài hát.
Nhưng lúc này, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra. Nhìn người bước vào, sắc mặt Chủ nhiệm Hồ khẽ biến, vội thu chân lại, đứng lên tươi cười nói:
- Trưởng phòng, tại sao ngài lại đến đây? Có việc gì thì cứ gọi cho tôi một tiếng là được.