Giang Khương im lặng nhìn vị Thượng tá, thấy đối phương cầm cây súng chẳng khác nào cầm món đồ chơi trong tay, gằn từng câu từng chữ cho đối phương nghe:
- Nếu các người có gan thì bước vào đây đi. Bước vào, xem như xong đời.
Ánh mắt Giang Khương phát lạnh nhìn ba người, nhẹ nhàng chỉ tay, sau đó nói:
- Tôi nói được là làm được.
Nói xong, Giang Khương chậm rãi quay vào trong phòng phẫu thuật. Cô y tá đứng một bên sắc mặt trắng bệch, nhìn Giang Khương xoay người bước vào phòng phẫu thuật, sau đó lại nhìn ba người đứng ngoài cửa, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng lại không dám tiến thêm một bước, rồi vội vàng bước vào phòng phẫu thuật luôn. Ở bên cạnh ba người này, áp lực lớn quá.
Nhìn thân ảnh quen thuộc bước vào phòng giải phẫu, những người đang đứng bên cạnh bàn giải phẫu đều kinh ngạc, sau đó nhất tề thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù phòng giải phẫu có cách âm, nhưng mọi người vẫn mơ hồ nghe được tiếng xung đột bên ngoài, mặt ai nấy đều trắng bệch.
Tất cả mọi người đều cho rằng Chủ nhiệm Giang sẽ không quay lại nữa, nhưng nhìn thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện ngoài cửa, trong nháy mắt tất cả đều cảm thấy giống như có được cọng rơm để bám vào. Giang Khương cởi bao tay và áo giải phẫu của mình ném vào thùng rác, sau đó gật đầu ra hiệu với cô y tá một bên. Cô y tá vội vàng mang lại một bộ quần áo khác, giúp Giang Khương mặc vào, sau đó đeo cho Giang Khương một bao tay khử trùng mới.
- Nào, chúng ta tiếp tục thôi.
Bước đến trước bàn phẫu thuật, Giang Khương mỉm cười nói với mọi người.
Nửa tiếng sau, Giang Khương chậm rãi buông kim khâu trong tay xuống, quay sang gật đầu với bác sĩ Đào:
- Bác sĩ Đào, tôi đã xử lý xong, kế tiếp giao cho chị.
- Vâng.
Bác sĩ Đào vội vàng gật đầu.
Nhìn Giang Khương cởi áo và bao tay phẫu thuật ném vào thùng rác, sau đó bước ra cửa, bác sĩ Đào rốt cuộc nhịn không được liền hỏi:
- Chủ nhiệm Giang, cậu còn quay lại không?
Giang Khương quay đầu nhìn bác sĩ Đào, rồi nhìn gương mặt lo lắng của tất cả mọi người, đáp:
- Yên tâm đi, tôi sẽ trở về.
Ở phòng thay đồ mặc lại áo khoác, mang lại giày, Giang Khương suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Dương Vân Dương.
- Cái gì? Có người của ban Hiến Binh Tổng cục Chính trị đến tìm cậu?
Dương Vân Dương nghe xong, trong lòng cả kinh, nhưng sau đó rất nhanh bình tĩnh lại:
- Không có việc gì đâu. Cậu cứ đi theo bọn họ, không cần lo lắng.
- Vâng.
Nghe giọng nói trấn định của Dương Vân Dương, Giang Khương cũng yên tâm trở lại, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Người nhà của bệnh nhân ở bên ngoài, nhìn thấy Giang Khương bước ra, liền khẩn trương hỏi:
- Bác sĩ, tình huống bên trong như thế nào?
Giang Khương mỉm cười, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, ca phẫu thuật rất thành công, tạm thời đã không còn nguy hiểm. Bác sĩ Đào đang xử lý công đoạn cuối cùng, hẳn nửa tiếng nửa là xong.
- Hả, thật sao? Cảm ơn, thật sự là cảm ơn.
Nghe Giang Khương nói, người nhà bệnh nhân liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi gật đầu chào mọi người, Giang Khương bước đến chỗ ba vị Hiến binh đang chờ sẵn cách đó không xa.
Thấy Giang Khương bước ra, ba vị quân nhân đều thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt của vị Thượng tá có chút hổ thẹn, nhưng vẫn bước ra phía trước, hít một hơi thật sâu rồi nói với Giang Khương:
- Đồng chí Giang Khương, xin cậu phối hợp với chúng tôi, theo chúng tôi đến phòng Điều tra thuộc lực lượng Hiến Binh của Tổng cục Chính trị một chuyến.
- Đi thôi.
Nhìn quân hàm trên vai đối phương, xem ra đúng là Thượng tá, hẳn vị trí tại phòng Điều tra thuộc lực lượng Hiến Binh không nhỏ, Giang Khương mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm, trực tiếp theo ba người rời đi.
Bước xuống lầu, lúc này Chủ nhiệm Lý cũng vội vã từ bên ngoài trở về. Mới vừa bước lên cầu thang, liền nhìn thấy Giang Khương đi cùng với ba vị quân nhân, không khỏi sửng sốt.
Liếc nhìn vị Thượng tá một cái, sau đó quay sang hỏi Giang Khương:
- Chủ nhiệm Giang…
- Chủ nhiệm Lý, không cần lên đó đâu. Tôi đã xử lý xong rồi.
Giang Khương gật đầu với Chủ nhiệm Lý:
- Chủ nhiệm Lý, phiền anh nói với Chủ nhiệm Triệu và Chủ nhiệm Khâu một tiếng, hai ngày nữa tôi không đi làm. Nhờ họ sắp xếp người khác làm thay giúp tôi.
- Chủ nhiệm Giang…
Nhìn Giang Khương mỉm cười đi theo ba vị quân nhân, Chủ nhiệm Lý đột nhiên cảm thấy lo lắng.
- Chủ nhiệm Giang, Chủ nhiệm Giang…
Các y tá từ phòng bệnh chạy ra, không ít y tá mắt đỏ lên, nhìn Giang Khương đang bị vây bởi ba vị quân nhân.
- Tiểu Lệ, Tiểu Mẫn, mọi người khóc gì chứ? Hai ngày nữa tôi sẽ về.
Giang Khương trấn an các cô:
- Yên tâm đi, đến lúc đó tôi lại mời mọi người đi ăn.
Hai cô y tá được Giang Khương gọi tên bật khóc thành tiếng. Còn các y tá khác thì vừa lau nước mắt, vừa gật đầu:
- Bác sĩ Giang, anh nhất định phải quay về đấy.
- Yên tâm đi, hai ngày nữa tôi sẽ về.
Giang Khương vẫy tay với các cô y tá, sau đó tiếp tục bước về phía trước.
Dọc đường đi, có không ít các y tá từ phòng bệnh chạy ra, vừa lau nước mắt vừa tiễn Giang Khương đi. Lúc này, vị Thượng tá đi đầu cũng có chút kinh ngạc. Y biết rất rõ Giang Khương vừa mới đến đây được hai ngày, nhưng không nghĩ đến hắn lại được lòng mọi người ở đây như vậy.
Thậm chí, trước cửa phòng bệnh còn có một bệnh nhân trẻ tuổi, được người nhà dìu đi, mang theo một cái chân bị thương đứng tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn sang bên này. Đợi khi Giang Khương đến gần, liền cắn chặt môi, đứng thẳng thắt lưng chào Giang Khương theo tiêu chuẩn nhà binh.
Nhìn người thanh niên kia, Giang Khương dừng bước, cũng chào lại một cái, lúc này mới cười nói:
- Mau trở lại giường đi. Tôi mới vừa vệ sinh vết thương cho anh xong, đừng để nó nứt ra. Yên tâm đi, hai ngày nữa tôi về sẽ thay thuốc cho anh.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Giang, tôi chờ anh trở về.
Chàng thanh niên dùng sức gật đầu với Giang Khương.
Vị Thượng tá kia thầm than trong lòng. Khi bọn họ áp giải người đi, ngoại trừ người nhà hoặc bạn bè, ít có người nào dám đưa tiễn một cách công khai như vậy. Nhưng các y tá, bác sĩ và bệnh nhân ở chỗ này lại làm như vậy, khiến cho y bắt đầu có chút cảm thán.
Đương nhiên, càng làm cho y sợ hãi chính là, chàng bác sĩ trước mắt vẫn bình tĩnh, lại còn cam đoan với bệnh nhân của hắn và các y tá sẽ trở về sau hai ngày nữa. Chẳng lẽ hắn không biết việc này lớn đến mức độ nào sao mà còn nghĩ sẽ quay về?
Nhưng vị Thượng tá nghĩ lại, đột nhiên hiểu ra việc này có chút không ổn. Danh tiếng của tiểu tử này gần đây rất tốt, chạy đến đây đảm nhiệm chức vụ cao, chẳng lẽ sau lưng hắn có thế lực nào hay sao?
Nhớ đến biểu hiện thân thiết của Giang Khương đối với các y tá và bệnh nhân, còn có thái độ không hề sợ hãi bọn họ, dám công kích ba người, khiến cho người ta phải bốc hỏa, trong lòng đột nhiên hiểu ra vừa rồi mình đã quá lỗ mãng. Nhưng cũng may mà y còn biết suy nghĩ. Nếu cứ mạnh mẽ xông vào, chỉ sợ người chịu thiệt cuối cùng sẽ là ba người bọn họ.
Bước xuống lầu, mắt thấy còn cách bãi đậu xe không xa, lúc này vị Thượng tá mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi đi ngang qua căng tin, Giang Khương sờ bụng, thấy bây giờ đã gần 2h chiều, hắn vẫn còn chưa ăn cơm, không khỏi cau mày một chút rồi quay sang hỏi vị Thượng tá:
- Các vị ăn cơm chưa?
- Hơ?
Vị Thượng tá và hai Trung úy sắc mặt cứng đờ. 11h bọn họ nhận được lệnh, liền chạy đến đây ngay, nào đã ăn cơm đâu?
Nhưng vị Thượng tá nhìn chằm chằm Giang Khương, không biết hắn định làm chuyện gì.
- Còn chưa ăn sao? Tôi vẫn chưa ăn. Từ đây đến phòng Giám sát hẳn gần một tiếng nhỉ?
Giang Khương mỉm cười, sau đó lấy thẻ cơm, nói với ba người:
- Trong thẻ cơm của tôi vẫn còn ba ngàn đồng chưa dùng. Hôm nay tôi mời ba người ăn cơm.
- Cái gì?
Nhìn Giang Khương cười tủm tỉm cầm thẻ cơm trong tay, vị Thượng tá và hai Trung úy đều choáng váng.
Nhưng Giang Khương cũng không để ý đến vẻ mặt của bọn họ, tự mình bước vào căng tin.
- Này.
Vị Thượng tá đứng đằng sau kêu lên một tiếng, thấy Giang Khương không để ý đến mình, gương mặt hiện lên vẻ buồn bực. Y làm việc tại lực lượng Hiến Binh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải trường hợp này.
Lập tức cùng với hai người đằng sau đuổi theo Giang Khương.
Sau khi gọi vài món ăn, hắn nhìn vị Thượng tá sắc mặt khó coi bên cạnh, cười nói:
- Vị đồng chí này, mời ngồi. Vừa nãy đá anh một cái, xấu hổ quá. Mời các người một bữa cơm, xem như xin lỗi.
Nghe Giang Khương nói xong, hai Trung úy lại càng choáng váng, sau đó nhìn vị Thượng tá.
Thấy vẻ mặt Giang Khương vẫn bình tĩnh, sắc mặt vị Thượng tá khẽ biến, rốt cuộc thở hắt ra, sau đó gỡ mũ, vẫy hai Trung úy đằng sau rồi ngồi xuống bàn bên cạnh.
Có cơm ăn, chung quy không thể không làm cho người ta cảm thấy đói bụng. Ăn cơm chùa thì ngu sao mà không ăn? Còn không thì lát nữa mình sẽ tự trả tiền cơm. Hơn nữa, tiểu tử này cũng không phải người xấu. Dù sao cũng không còn biện pháp, xem như kết mối thiện duyên vậy.