Lời của Lưu Phong còn chưa nói hết, chỉ nghe rầm một tiếng, Sơn Trường Đại Nhân chân trước chạm chân sau, té ngã đập mặt xuống đất.
Trong căn biệt thự lưng chừng núi đảo Nam, một chiếc trực thăng chậm rãi bay đến, sau đó đáp xuống bãi đậu bên trong biệt thự.
Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh khiêm nhường đứng một bên chờ người trên trực thăng xuống.
Cửa trực thăng mở ra, một người đàn ông tóc bạc chậm rãi bước xuống. Gió lớn thổi bay mái tóc bạc của ông, nhưng gương mặt của ông vẫn không thay đổi, tràn đầy nghiêm túc.
- Sư phụ.
- Tổ sư gia.
Sau khi đỡ ông cụ bước xuống trực thăng, sau đó ngồi xuống một cái bàn trên ban công, đã sớm có người làm bưng ra một bình trà đến.
Giang Văn Ba cầm bình trà rót ba ly, cười nói:
- Sư phụ, không phải người nói đầu tháng tư mới về sao? Tại sao bây giờ lại về rồi?
Ông lão nâng ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó quay sang nhìn mặt biển rộng bên cạnh, gương mặt uy nghiêm nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Giang Văn
Ba, nói:
- Nghe nói Giang Khương bây giờ đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện của Thiên Y Viện?
- Vâng, hôm trước đã chính thức cử hành nghi lễ tấn thăng. Giang Văn Ba ngẩn người, sau đó cười nói.
- Không tệ, không tệ. Tiểu tử này so với suy đoán của ta còn lợi hại hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, tổ sư gia, anh của cháu còn lợi hại hơn cả cháu.
Nhìn ông lão cao hứng, Giang Nguyệt Minh vui mừng nói:
- Sau này có anh cháu ở đây, xem ra cháu có thể nhàn nhã hơn rất nhiều. - Cái tên tiểu tử này.
Ánh mắt lóe lên của Giang Nguyệt Minh không thoát khỏi ánh mắt của ông cụ, mang theo chút cưng chiều, ông cụ lắc đầu cười nói:
- Đừng tưởng rằng bây giờ có anh cháu thì cháu có thể buông tay nhé. Nói cho cháu biết, chuyện không đơn giản như vậy đâu.
- Anh cháu là người của Thiên Y Viện, chuyện cần làm sẽ rất nhiều, chỉ sợ không có thời gian nhúng tay vào chuyện của Tuyệt Y Đường. Phải do chính cháu quản mới được.
Nghe ông cụ nói, Giang Nguyệt Minh liền biến sắc, bất đắc dĩ nói:
- Không phải chứ, tổ sư gia? Ông cũng biết cháu không thích quản việc. Trước kia thì không còn cách nào, bởi vì nhà chúng ta cũng chỉ có một mình cháu. Nhưng bây giờ có anh rồi, lại còn giỏi hơn cháu, đâu cần cháu phải phí tâm nữa.
Ông cụ khẽ cau mày, liếc Giang Nguyệt Minh một cái, đạm mạc nói:
- Cháu là cháu, anh cháu là anh cháu. Có một số thứ cháu đừng lẫn lộn.
Mặc dù lời của ông cụ không nặng lắm, nhưng sắc mặt Giang Nguyệt Minh phát khổ, không dám nói lời nào. Y biết rất rõ, mặc dù ông cụ rất thương y, nhưng
có nhiều lúc sẽ rất nghiêm túc. Bây giờ chính là lúc đó.
Giang Văn Ba bên cạnh nhìn biểu hiện của ông cụ, chân chừ một chút liền hỏi:
- Sư phụ, người luôn biết sự tồn tại của Giang Khương? - Dĩ nhiên là ta biết. Gương mặt ông cụ vẫn không thay đổi, quay sang nhìn Giang Văn Ba, nói:
- Nếu không, con cho rằng hai ba năm qua, danh tiếng của Giang Khương lớn như vậy, nhưng các người một chút cũng không biết?
Sắc mặt Giang Văn Ba cứng ngắc, nhìn ông cụ, một hồi lâu mới nói:
- Sư phụ, vì sao vậy?