Sau khi nghiến răng, không chỉ không dám có bất kỳ khiêu khích lẫn phẫn nộ, ngược lại còn hơi khom người, bày tỏ sự thần phục, sau đó xoay người chật vật rời đi.
Khi đối phương đã biểu hiện thực lực rất có thể đã đạt đến Bá tước đỉnh phong, Serena cần thiết phải làm ra tư thái xin lỗi. Nếu không, một người vừa mới hơn năm mươi tuổi đã có thực lực Bá tước đỉnh phong tuyệt đối sẽ không cho phép cô rời đi. Mà gia tộc sau lưng cô cũng không nguyện ý vì một chuyện nhỏ như vậy xé rách da mặt với Eva.
Nếu lúc này Serena không nói lời xin lỗi, cho dù cô thuận lợi rời đi, nhưng người cha đại nhân của cô cũng sẽ bắt cô đến tận nhà xin lỗi đối phương. Chuyện này là do cô gây nên, sỉ nhục cũng là do cô tự tìm.
Nhìn Serena chật vật khom người rời đi, khóe miệng Eva nhếch lên, gương mặt xinh đẹp toát ra ý cười nhàn nhạt., nhìn những người xung quanh bình thường không hề tôn kính mình, bây giờ đều cúi đầu bày tỏ sự khiêm nhường, ánh mắt liền lóe lên sự ngạo nghễ.
Nhưng chỉ một thoáng rồi lại biến mất, sau đó nụ cười trên gương mặt liền trở nên ôn hòa, hướng những người chung quanh nói:
- Xin lỗi đã làm phiền các vị.
- A, không sao, không sao, Eva tiểu thư, vừa rồi thân thủ của cô thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Trong lúc Eva nở nụ cười ôn hòa, Bá tước Linke là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, cười ha hả nói, nhưng ánh mắt lại càng nhiều thêm một phần hâm mộ, còn có vẻ ngưng trọng.
Đám Huyết tộc bên cạnh cũng vội vàng cười phụ họa. Âm nhạc vốn đã dừng lại một lần nữa vang lên, đại sảnh nhanh chóng khôi phục lại không khí náo nhiệt như ban đầu, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng có không ít người mượn cớ đến một nơi ít người, móc điện thoại báo cáo về cho trưởng bối trong gia tộc.
Bá tước Eva và Bá tước Linke nói chuyện với nhau mấy câu xong, lúc này Linke liền cáo lỗi rồi bước ra phòng khách, sau đó móc điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến một thanh âm uy nghiêm:
- Alo, Linke, trễ thế này rồi còn gọi, có chuyện gì không?
- Chú.
Linke cung kính chào một tiếng rồi nói:
- Chú, bây giờ cháu đang tham gia một bữa tiệc.
- Ừm.
Giọng nói bên kia truyền đến một tiếng đáp.
- Vừa rồi, Bá tước Eva của gia tộc Fitt đã xảy ra chút mâu thuẫn nho nhỏ với Bá tước Serena của gia tộc Heter.
Linke một lần nữa lên tiếng.
- Gia tộc Fitt? Bá tước Eva?
Giọng nói bên kia thoáng dừng lại một chút rồi hỏi:
- Bá tước Eva vừa mới trở về từ Hoa Hạ? Cô ta có vấn đề với Serena?
- Vâng ạ.
Nghe chú của mình đã nhận ra Bá tước Eva là ai, Linke vội vàng nói:
- Vừa rồi, Bá tước Eva đã dễ dàng đánh bị thương Serena.
- Cô ta dễ dàng đả thương Serena?
Quả nhiên, nghe Linke nói xong, giọng nói bên kia trầm xuống, lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy.
Linke trả lời:
- Căn cứ theo quan sát của cháu, Bá tước Eva đã đạt đến cấp Bá tước đỉnh phong.
- Cái gì?
Giọng nói trầm ổn bên kia trong nháy mắt thét lên một tiếng kinh hãi.
Nhìn mọi người biến mất khỏi đại sảnh, ánh mắt Eva hiện lên sự đắc ý. Cô tin rằng các trưởng lão sẽ rất nhanh biết được cô đã tấn cấp Bá tước đỉnh phong. Từ nay về sau sẽ không còn ai dám khinh thường gia tộc cô nữa. Còn cô, có lẽ sẽ có thể tái hiện được vinh dự của tổ tiên năm đó.
Chẳng qua, trong đầu lại lóe lên một bóng hình, ánh mắt liền hiện lên sự phức tạp, đột nhiên lắc đầu, nói:
- Đáng chết, bị bắt cũng đáng đời.
Quả nhiên, như Eva đã mong muốn, tin tức rất nhanh truyền đến tai các nghị viên trưởng lão. Chỉ sau một khoảng thời gian khiếp sợ ngắn ngủi, bọn họ rất nhanh nhận được triệu tập khẩn cấp của nghị trưởng.
Trong đại sảnh, tám vị nghị viên trưởng lão ngồi vào vị trí của mình, người nào cũng biểu hiện sự hưng phấn.
Trên chiếc ghế dành cho nghị trưởng Huyết tộc, nghị trưởng đại nhân vẫn tùy ý xoay cây trượng trong tay, lãnh đạm nhìn tám người bên dưới:
- Liên quan đến chuyện xảy ra ở trang viên Manor hôm nay, hẳn mọi người đã biết?
Tám vị nghị viên trưởng lão nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
- Nếu mọi người đã biết, vậy thì cho chút ý kiến đi.
Nghị trưởng rõ ràng không muốn lãng phí thời gian.
Nghe Nghị trưởng hỏi, ánh mắt xanh biếc của Hầu tước Ryan hiện lên tia sáng, cũng không do dự, trầm giọng nói:
- Rõ ràng, nếu tiểu nha đầu Eva trước khi đi Hoa Hạ vẫn còn là thực lực Bá tước mới tấn cấp, cô ta có thể trong thời gian ngắn đột phá Bá tước đỉnh phong, ngoại trừ ảnh hưởng của máu Giang Khương ra, tôi thật không nghĩ đến bất kỳ khả năng nào khác.
- Đã như vậy, tôi cảm thấy chúng ta không cần suy nghĩ thêm. Nếu Giang Khương đang ở Châu Phi mà không phải ở Hoa Hạ, bất kể đối phương có bao nhiêu chuẩn bị hoặc âm mưu, tôi cảm thấy cũng đáng để mạo hiểm một chuyến.
Hầu tước Ryan vừa dứt lời, Hầu tước Robert trầm giọng nói:
- Đúng, đối mặt với một người có thể giúp cho Huyết tộc cao quý của chúng ta càng cường đại hơn, chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội. Bất kể nguy hiểm như thế nào đều phải tận lực xuất thủ, bắt sống Giang Khương trở về.
Đám Hầu tước bên cạnh rối rít gật đầu. Rõ ràng đây là chuyện tốt, dĩ nhiên là không ai phản đối.
- Được, nếu mọi người đã nhất trí như thế, vậy chúng ta bàn xem ai là người sẽ đi.
Hai giờ sau, một đoàn xe chậm rãi rời khỏi lâu đài chạy thẳng đến phi trường.
Bên trong tổ linh điện của bộ lạc vu sư, các Đại vu sư vẫn ngồi xếp bằng bên cạnh ngọn lửa màu xanh. Tế tư tổ linh đang đứng trước tượng thần đầu sư thân người, hai tay ôm ngực, hơi khom người, không ngừng thấp giọng cầu nguyện.
Không biết qua bao lâu, Tế tư tổ linh mới dừng lại, chậm rãi đứng lên, sau đó bước đến gần tượng thần, cầm lấy quyền trượng người bên cạnh đưa sang, hít một hơi thật sâu, một lần nữa lớn tiếng đọc mấy câu thần chú. Bên dưới tượng thần đột nhiên bốc lên một cơn gió lốc, đảo qua trước người Tế tư tổ linh, nhanh chóng xoay tròn, cũng không tiêu tán.
Nhìn cơn gió lốc này, gương mặt Tế tư tổ linh lộ vẻ ngưng trọng, hít một hơi thật sâu lần nữa, sau đó giơ quyền trượng, cắm mạnh vào chính giữa gió lốc.
Khi quyền trượng cắm vào, cơn gió giống như chảo dầu đang sôi bị đổ vào một gáo nước lạnh, trong nháy mắt càng mạnh hơn. Tế tư tổ linh và người hầu bên cạnh ngay cả mắt cũng không mở ra nổi.
Sau khi cơn gió tiêu tán, Tế tư tổ linh mới nhìn thấy chỗ cơn gió xuất hiện một vật.
Là một cái bát màu xanh to bằng quả bưởi, ánh mắt Tế tư tổ linh sáng lên, cung kính hành lễ trước tượng thần, rồi mới cúi người dè dặt bưng cái bát màu xanh lên.
Các đại Vu sư đang ngồi xếp bằng bên đống lửa, nhìn chằm chằm vào cái hũ trong tay Tế tư tổ linh, ánh mắt sáng lên, lộ ra biểu hiện thèm nhỏ dãi.
Nhìn biểu hiện của đám Đại vu sư, Tế tư tổ linh nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Nghe tiếng tằng hắng của Tế tư tổ linh, đám Đại vu sư mới tỉnh hồn, lộ vẻ lúng túng.
Đại vu sư Draco nhìn cái bát màu xanh, nuốt nước miếng một cái, gấp giọng hỏi:
- Tế tư tổ linh, đây chính là Thần Thú Bát trong truyền thuyết?
Nghe Draco hỏi, đám Đại vu sư còn lại cũng nhìn Tế tư tổ linh, chờ ông ta trả lời.
Tế tư tổ linh nhẹ quét mắt nhìn các Đại vu sư, gật đầu một cái, nói:
- Không sai, đây chính là truyền thừa chí bảo của Tổ Linh điện chúng ta, Thần Thú Bát.
Nghe Tế tư tổ linh xác nhận, đám Đại vu sư vội vàng đứng dậy, dè dặt tiến lên phía trước, vừa hâm mộ vừa thèm thuồng quan sát Thần Thú Bát.
Cho đến bây giờ, Thần Thú Bát chỉ có một mình Tế tư tổ linh sở hữu. Không đến thời điểm mấu chốt, Tế tư tổ linh không dễ dàng đem nó ra cho người khác xem.
Nhưng lần này, bởi vì thần thú chi hồn xuất hiện, Tế tư tổ linh không thể không vận dụng Thần Thú Bát. Vì thế mọi người mới may mắn nhìn thấy.
Nhớ đến công dụng thần kỳ của Thần Thú Bát trong truyền thuyết, đám Đại vu sư nhìn chằm chằm cái bát màu xanh trong tay Tế tư tổ linh, một lần nữa nuốt nước miếng.