Bởi vì đã có Thiên Y Viện tham gia, Pyramy và Kenny không cần phải gánh vác công việc nghiên cứu và phòng dịch nữa. Trên căn bản, nhiệm vụ của tổ chức bác sĩ biên giới chính là tuần tra thôn xóm, tiến hành trấn an.
- John, làm thế nào bây giờ? Bây giờ dân chúng đã xuất hiện tình huống hỗn loạn. Đã có rất nhiều thôn dân chuẩn bị rời đi. Nhiều nhất trong hai tiếng nữa sẽ có rất nhiều người bị lây nhiễm rời đi.
Sắc mặt Pyramy kinh hoảng chạy về phía Giang Khương:
- Đến lúc đó, tốc độ truyền nhiễm sẽ không còn khống chế được nữa.
- Đúng rồi, bác sĩ John, làm thế nào bây giờ? Tiếp viện của mọi người có đến không? Khi nào sẽ đến? Nếu còn chưa đến được, phiền toái sẽ rất lớn.
Trưởng phòng Kenny khẩn trương nói:
- Nếu không được, tôi đề nghị để một trăm binh lính kia tiến hành xử lý, được chút nào hay chút đó.
Pyramy nghe xong, sắc mặt đại biến, vội vàng nói:
- Không, Kenny, không thể làm như vậy được. Bọn họ đều vô tội, nếu làm vậy sẽ tạo thêm nhiều thương vong.
- Nhưng vẫn còn tốt hơn là để virus lan truyền. Với tốc độ lây nhiễm cao như vậy, nếu bây giờ không khống chế, con số tử vong sẽ gấp trăm ngàn lần. Kenny, cậu phải cân nhắc cho rõ ràng.
Giang Khương đang đọc bản báo cáo nghiên cứu mới nhất, nghe hai người tranh luận với nhau, có chút nhức đầu thả văn kiện xuống, sau đó cau mày nhìn đồng hồ, gật đầu với hai người ra hiệu hai người không nên gấp gáp, rồi cầm điện thoại lên bấm một hàng số.
Nói với bên kia đôi ba câu, Giang Khương cúp điện thoại, sau đó duỗi người một cái, nói:
- Được rồi, đừng tranh luận nữa, chúng ta ra ngoài thư giãn chút đi.
- John…
Thấy Giang Khương vẫn không thèm để ý, Pyramy lại càng khẩn trương, rất sợ Giang Khương không quan tâm chuyện này, nhưng Kenny nhìn gương mặt bình tĩnh của Giang Khương, dường như có điều suy nghĩ.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, Giang Khương lại vươn người một cái nữa. Ngồi lâu, tổng vẫn nên hoạt động một chút cho khơi thông kinh mạch. Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, cả người quả nhiên là sảng khoái.
Bên ngoài lều vải, các bác sĩ biên giới khác cũng đều lo lắng, thấy Giang Khương bước ra, mọi người muốn nói rồi lại thôi. Bọn họ không quá quen thuộc với vị bác sĩ Hoa Hạ này, chỉ có thể nhìn hai người Kenny.
Pyramy theo sát đằng sau lưng Giang Khương, thấy biểu hiện của hắn không hề nôn nóng, liền xông đến nói:
- John, làm sao bây giờ? Cho dù các người có thật sự đến đây, cho là đến phi trường đi, ít nhất cũng phải mấy tiếng nữa.
Giang Khương khẽ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thản nhiên hỏi:
- Anh có nghe thấy gì hay không?
- Cái gì?
Pyramy nhìn theo hướng của Giang Khương, chỉ thấy bầu trời trống trơn, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, nhìn gương mặt tràn đầy nghi ngờ của Kenny, nói:
- Trưởng phòng Kenny, anh cũng không nghe thấy sao?
- Không…
Kenny đang định lắc đầu, đột nhiên sắc mặt hơi động, nhìn lên bầu trời phía xa, kinh nghi nói:
- Không phải chứ?
Nghe giọng nói của Kenny, Pyramy mơ hồ nghe được từ xa có tiếng ầm ầm truyền đến. Y đưa mắt lên nhìn bầu trời, thấy có một điểm sáng đang chậm rãi đến gần.
Nhìn điểm sáng đó, các thầy thuốc biên giới bên cạnh cũng kinh hô:
- Một chiếc máy bay?
- Không, không chỉ một chiếc…
Kenny trợn to hai mắt, cả kinh kêu lên:
- Có hai, không…ba…bốn…không, rất nhiều máy bay…
Trong lúc mọi người đang trợn mắt há mồ, từng điểm sáng xuất hiện trên bầu trời, dần dần trở nên lớn hơn. Nhìn những chiếc máy bay to lớn, tất cả đều kinh nghi.
- John, chuyện gì xảy ra vậy?
Pyramy đã sớm ngây người. Sân bay gần nhất cách nơi này cũng hai ba trăm cây số, những chiếc máy bay vận chuyển này chạy đến đây để làm chi?
Giang Khương nhún vai:
- Không phải mọi người vẫn đang chờ người của chúng tôi đến sao? Đương nhiên là đưa người đến rồi.
- Nhưng…nhưng nơi này không có phi trường.
Pyramy nhìn Giang Khương, nói.
Giang Khương mỉm cười, còn chưa lên tiếng, lúc này Kenny bên cạnh đã kinh hô lên:
- Nhảy…nhảy dù, bọn họ trực tiếp nhảy từ trên xuống.
- Oh my God, đúng là nhảy từ trên xuống. Mau nhìn đi…
Một thầy thuốc biên giới khác kêu lên.
Pyramy kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy từ trên những chiếc máy bay tràn xuống rất nhiều đóa hoa màu trắng, chẳng khác nào bồ công anh bị gió thổi tan.
Tám trăm người nhảy dù xuống. Nửa tiếng sau, tám trăm người này đã chỉnh tề xếp hàng trước mặt Giang Khương.
Một vị sĩ quan dẫn đầu bước đến trước mắt hắn, làm động tác chào, sau đó nói:
- Báo cáo Đại tá Giang Khương, sư đoàn 11, 823 người, đến đủ 823 người. Những đội còn lại đang từ phi trường chạy đến đây, khoảng hai tiếng rưỡi nữa sẽ đến. Xin chỉ thị.
Giang Khương giơ tay đáp lễ:
- Được, mời về hàng.
- Mọi người vất vả rồi.
Nhìn các sĩ quan kiên nghị trước mặt và ký hiệu chỉnh tề trên người họ, Giang Khương hài lòng gật đầu một cái, trầm giọng nói:
- Tôi nghĩ mọi người hẳn đã biết nhiệm vụ lần này. Thời gian cấp bách, tôi cũng không muốn nói nhiều. Tất cả, nghiêm.
Nhìn các binh lính Hoa Hạ cùng với các binh lính của Biana dựa theo phương án đã được hoạch định sẵn vội vã chạy về phía ba thôn, Pyramy, Kenny và các thành viên khác của tổ chức thầy thuốc biên giới đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù bây giờ chỉ có khoảng gần một ngàn người, nhưng đã đủ để khống chế cục diện. Cộng thêm hai tiếng rưỡi nữa sẽ có hai ngàn người nữa chạy đến, cùng với các trang thiết bị và dụng cụ hiện đại, có thể xây dựng được một căn cứ cách ly hoàn mỹ, khống chế bất kỳ tình huống đột phát nào.
Những binh lính gìn giữ hòa bình của Hoa Hạ đều được huấn luyện đặc biệt, trên người mang theo đầy đủ các thiết bị vũ trang. Trong hai tiếng rưỡi chờ đoàn tiếp viện còn lại đến, bọn họ đã mặc những bộ đồ phòng hộ thật dày, canh giữ nghiêm ngặt ba thôn nhỏ và thị trấn.
Dưới sự trợ giúp của trăm binh lính Biana, bọn họ cũng không cần vận dụng súng ống, chỉ bắn chỉ thiên và nổ súng vào các tấm chắn, đem tất cả những thôn dân có ý định rời đi chặn trở về.
- Đến rồi.
Chờ đợi hơn hai tiếng, Kenny và Pyramy rốt cuộc cũng đã nhìn thấy khói vàng bốc đến.
Hai mươi mấy chiếc xe chất đầy hàng hóa cùng với ba mươi chiếc xe bus hợp thành một đoàn xe khổng lồ xuất hiện trước mặt Pyramy và Kenny.
Nhìn các binh lính chỉnh tề nhảy từ trên xe xuống, cùng với hơn hai trăm bác sĩ quân đội, Giang Khương vui mừng gật đầu. Chính quyền trung ương lần này phái đi quả nhiên là tinh anh trong tinh anh.
Dưới sự phối hợp của ngoại viện, hai ngàn binh lính phân ra một nhóm tiến hành dựng lều vải, những người còn lại cùng với bác sĩ quân đội đến ba thôn, bắt đầu tiến hành cô lập và cách ly toàn diện.
Có vũ trang chấn nhiếp, còn có sự phối hợp của đám người Pyramy và một trăm binh lính địa phương, công việc cách ly diễn ra tương đối nhanh chóng. Mặc dù thỉnh thoảng có chút nhạc đệm nho nhỏ, nhưng sau mấy tiếng, công việc cách ly đã hoàn thành.
Trong lều vải của Giang Khương, một sĩ quan Thượng tá đang tiến hành báo cáo với hắn.
- Đại tá, chúng ta đã hoàn thành công tác cách ly ba thôn. Trước mắt đang tiến hành khử trùng. Trong quá trình cách ly, có ba thôn dân cầm vũ khí phản kháng nên đã bị đánh gục. Hai mươi sáu thôn dân bị thương, trong đó có bốn người bị thương nặng.
Giang Khương gật đầu nói:
- Đối với thôn dân bị thương, hết lòng chữa trị, đồng thời tận lực trấn an dân chúng còn lại.
- Xin Đại tá yên tâm, chúng ta có hơn hai trăm bác sĩ. Mặc dù phần lớn trong đó chỉ chuyên môn về phòng dịch, nhưng các chuyên gia của các lĩnh vực thì đều có. Nhất định sẽ an trí thích đáng nhất cho dân chúng bị thương.
Giang Khương gật đầu, hài lòng nói:
- Được rồi, Lục đoàn trưởng, tình huống ở thị trấn Aguero như thế nào rồi? Người dân ở đó khá nhiều, nhất định không được để xảy ra rắc rối.
- Công việc cách ly đang được tiến hành ở thị trấn Aguero, do hai đội ngũ chiến sĩ của chúng ta tiến hành, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lục đoàn trưởng trầm giọng đáp.
- Được, vất vả cho mọi người rồi. Anh đi làm việc của mình đi, có chuyện gì thì tiếp tục báo cáo lại với tôi.
Nhìn bóng dáng cao ngất của Lục đoàn trưởng bước ra khỏi lều vải, Giang Khương thở dài. Những công việc mà hắn cần làm cũng đều đã hoàn thành. Có ba ngàn binh lính và hơn hai trăm bác sĩ quân y, cộng thêm thành viên của Thiên Y Viện, công tác cách ly và chữa trị hẳn không thành vấn đề.
Còn lại thì phải xem phòng nghiên cứu virus thôi. Mấy tiếng qua đã có bảy tám người mắc bệnh và tử vong. Bây giờ con số lây lan càng lúc càng nhiều. Trong vòng hai ba ngày nữa, nếu không tìm được biện pháp hữu hiệu ức chế virus, người tử vong sẽ đạt đến con số kinh khủng. Bây giờ là lúc chạy đua với Tử thần.
Lúc này, bởi vì hành động khác thường của quân đội Hoa Hạ, cộng với tình huống dịch bệnh ở Biana, rốt cuộc đã khiến Mỹ và các nước lớn khác phải chú ý.