- Chỉ một ngày nữa.
Giang Khương chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng thở hắt ra, trong lòng âm thầm cảm thán, mặc dù trong Phòng sám hối không phân biệt được ngày đêm, nhưng đồng hồ sinh học của hắn rất chuẩn, luôn có thể khiến hắn đoán chính xác thời gian.
Giang Khương kiên trì ở đây suốt chín ngày, hơn nữa còn bị tắt đèn, còn trải qua khảo nghiệm thuốc ảo giác, tuy tâm cảnh hắn rất mạnh nhưng vẫn cảm nhận được áp lực tương đối lớn khiến tinh thần hắn sắp sụp đổ.
Hắn chậm rãi hoạt động tay chân một chút sau đó làm mấy động tác Ngũ Cầm Hí đơn giản khiến huyết mạch toàn thân chậm rãi vận chuyển vài lần rồi mới hài lòng duỗi lưng hai cái.
Hắn bước về phía trước hai bước, chuẩn xác đưa tay ra lấy trong hộc tủ bên tường một miếng bánh quy, sau khi mở gói ra thì chậm rãi nhai, đồng thời đưa tay cầm ly nước ghé đến trước vòi nước hứng một ly nước, vừa ăn bánh quy vừa dùng nước nuốt trôi thứ bánh quy khó ăn này.
Hắn vừa nuốt vừa cảm thấy hơi buồn nôn.
Liên tiếp chín ngày trời, ngày nào cũng ăn cái thứ khô nhằn này, người bình thường mà ăn thế này thì đã phát điên rồi. Mặc dù trước kia Giang Khương cũng có kinh nghiệm dùng thứ này cho đỡ đói, ăn liên tục hai ba ngày cũng là chuyện bình thường, nhưng ăn liên tiếp chín ngày như thế này, hơn nữa không hề có thứ gì khác để điều hòa thì trước giờ chưa từng có.
Có điều, người là sắt cơm là thép, tuy thứ này khó ăn một chút, nhưng dù sao cũng là thứ cho Thiên Y viện tự đặc chế, mặc dù mùi vị không ra làm sao, nhưng chí ít cũng có thể đỡ đói, hơn nữa cũng cung cấp đủ dinh dưỡng. Để duy trì đủ thể lực, Giang Khương vẫn cắn răng ăn, dù sao thì cũng chỉ còn một ngày, kiên trì thêm một ngày nữa đối với Giang Khương cũng không khó khăn lắm.
Lý phán quan nhìn trong màn hình giám sát thấy trong không gian tràn ngập thuốc ảo giác nồng độ cao, nhưng bóng người kia dường như không hề có chút phản ứng, các phán đoán đều rất chính xác tự nhiên. Lý phán quan híp mắt, cuối cùng không kìm được nhìn nhìn cái lọ thủy tinh nhỏ cao chừng mười phân bên tay.
Trong lọ đựng một chút bột phấn mịn màu trắng, không nhiều lắm, chỉ chừng 5, 60 gram, nhưng Lý phán quan biết rất rõ chất bột trắng này có tác dụng như thế nào.
Lý phán quan nhìn cái lọ thủy tinh này đôi mắt chợt nhớ đến lời người đưa cái lọ đến nói.
Đồng hồ quả lắc treo trên tường đang lắc lư, sau khi lắc một lúc, Lý phán quan vẫn chưa hồi phục tinh thần. Đến khi lão ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ trên màn hình giám sát của máy tính mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu.
Lý phán quan nhìn thấy cái bóng người kia đã lại trở về tấm nệm cỏ thì mới nghiến răng.
Lão ấn một cái nút, đèn đỏ không ngừng lấp lóe kia lúc này tự động vụt tắt sau khi lão ấn nút.
Sau đó Lý phán quan cầm cái lọ nhỏ đứng dậy, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Người kia nói, chỉ cần Giang Khương không bình yên ra khỏi đây thì trong vòng ba tháng sẽ có một viên Vân Cực Đan được đưa đến trước mặt lão.
Điều này nếu người khác nói lão sẽ không tin, nhưng người này nói, còn có cả một người khác đứng bên cạnh, lão tin vào năng lực và gia thế của hai người này có lẽ sẽ không lừa mình.
Cho nên, lão cân nhắc rất lâu, nghĩ lại gần chục năm nay mình luôn trì trệ trước cảnh giới này, ngay cả một thằng nhãi mà cũng có thể khiến mình bực bội mấy ngày, cái cảm giác vô số lần khiến mình thất vọng kia, còn cả những lời bàn luận của tụi nhãi bên ngoài, cả những ánh mắt kỳ dị kia, cuối cùng Lý phán quan đã đưa ra quyết định.
Dù sao mấy năm nay cũng chưa từng có ai bình yên rời khỏi Phòng sám hối của lão. Thằng nhãi này có điên cuồng một chút bước ra ngoài cũng không có gì quá kỳ lạ, là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa loại thuốc này, lão tin lời đối phương, với năng lực của Thiên Y viện, nếu làm ra loại thuốc có quá nhiều tác dụng phụ gì đó, thì chắc chắn không phải Thiên Y viện làm ra rồi. Điều này lão tin chắc đối phương không lừa mình.
Đến lúc đó, cùng lắm người khác chỉ cho rằng Giang Khương không chịu đựng được hiệu lực của thuốc ảo giác, cuối cùng đã sụp đổ, khiến hắn hoàn toàn điên loạn. Chuyện này thật sự rất bình thường.
Chỉ cần hắn được can thiệp tâm lý, điều chỉnh một hai ngày hồi phục lại bình thường thì sẽ chẳng ai suy nghĩ quá nhiều.
Lần này đáng để mạo hiểm. Hơn nữa mình chỉ hơi động tay động chân một chút mà được một viên Vân Cực Đan lại trị được thằng ranh đáng chết này, ngẫm lại cũng rất có lời.
Không lâu sau, Lý phán quan lại trở về văn phòng, ngồi lại trước máy tính, nhìn cái bóng vẫn ngồi yên bất động kia, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Thằng ranh mày ngoan ngoãn cúi đầu đi, ai bảo để tao phải xuất chiêu này, mày đừng có trách tao!”
Sau khi dứt lời, lão ngẩng đầu nhìn con số đang nhảy trên góc màn hình, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa.
Lý phán quan hít một hơi thật sâu, không chần chờ gì nữa. Lão nhẹ nhàng ấn cái nút kia. Lúc này đèn đỏ trong nháy mắt lại nhấp nháy thật nhanh.
Đèn đò vừa bắt đầu nhấp nhay, lỗ thông gió trên đầu Giang Khương lại một lần nữa chậm rãi rắc một loại bột phấn rất mịn trong gió.
Giang Khương đang ngồi trên tấm đệm cỏ lúc này hơi thở tương đến nhẹ nhàng và ổn định. Một hơi thở cũng rất dài, thường một phút mới hít thở ba đến bốn lần. Nhưng trong lúc hắn hít thở, bột phấn mịn kia đang đi theo hô hấp của hắn, chậm rãi bị hít vào trong phổi.
Chưa được bao lâu, hình xăm màu đỏ lại một lần nữa chậm rãi lóe ra, trong đầu Giang Khương lóe lên một tin tức: “Trong cơ thể phát hiện một lượng nhỏ vật chất dị thường xâm nhập. Theo phân tích là vật chất hữu cơ loại tấn công thần kinh, đã tập hợp năng lượng thúc đẩy tăng cường quá trình trao đổi chất của cơ thể cho phù hợp để thúc đẩy đào thải vật chất dị thường, đồng thời kích thích cơ thể sản sinh sức đề kháng tạm thời với vật chất này.”
Dòng tin tức này vừa lóe lên, cơ thể Giang Khương bắt đầu tăng tốc vận hành huyết mạch trong cơ thể, các hoạt động của những tế bào khác trong cơ thể cũng dần nhanh hơn.
Có điều, phải một lúc lâu sau chân mày Giang Khương mới thoáng thả lỏng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng hơi nhanh lên một chút.
Trong mắt Lý phán quan lúc này cũng mang theo ý cười, lẳng lặng nhìn màn hình giám sát, lão rất rõ loại thuốc điên cuồng này không loại thuốc ảo giác nào có thể so sánh được.