Nhưng câu hỏi của Cao Tuấn khiến mọi người hiểu rõ, bọn hắn không nghe lầm, chí ít Hạ Chí đã nói như vậy. Mà giờ khắc này, bọn hắn đều ngừng thở, tập trung tinh thần chờ đợi câu trả lời của Hạ Chí, không ít người đều cảm thấy, có lẽ, Hạ Chí chỉ nói sai rồi.
"Không sai, ta sẽ không đuổi ngươi." Giọng nói rõ ràng của Hạ Chí lại truyền vào tai mỗi người ở đây, mà lúc này, mọi người đều có thể xác định, bọn hắn không nghe lầm, Hạ Chí cũng không nói sai, chuyện vốn không thể tưởng tượng nổi như vậy, vậy mà Hạ Chí lại đột nhiên quyết định không đuổi Cao Tuấn nữa.
"Làm cái gì vậy?"
"Không phải ban nãy hắn bày ra dáng vẻ muốn đuổi Cao Tuấn sao?"
"Đúng vậy, lâm thời thay đổi chính là thế này sao?"
"Quần cũng đã cởi rồi, thế mà ngươi lại cho ta xem cái này?"
...
Bốn phía lại bắt đầu ầm ĩ, mọi người sôi nổi than thở, hiển nhiên tình cảnh này hoàn toàn không giống với dự đoán của bọn hắn.
"Nhưng… nhưng lời ngươi mới vừa nói là có ý gì?" Đầu óc Cao Tuấn có chút hỗn loạn, "Không phải ngươi nói việc ta làm không có chút ý nghĩa nào sao?"
Cao Tuấn nghĩ mãi mà không rõ, chẳng lẽ, thật ra từ lúc mới bắt đầu Hạ Chí đã không định đuổi hắn ta? Cho nên mới nói, những chuyện hắn ta làm vừa rồi hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào?
"Ngươi không bị đuổi, không phải là vì ngươi thích trường học này, mà là vì ngươi biết sau khi mình bị đuổi, sẽ mất đi quyền lợi kế thừa tài sản của phụ thân ngươi." Giọng nói của Hạ Chí vẫn bình tĩnh như vậy, lại truyền rõ vào tai mỗi người ở đây, "Mà sở dĩ ngươi ngoan ngoãn chịu phạt đứng, cũng không phải vì ngươi tôn kính vị lão sư là ta đây, chỉ là ngươi biết ta có quyền đuổi ngươi mà thôi. Ngươi cảm thấy mình rất biệt khuất, nhưng ngươi lại chỉ có thể chịu đựng. Ta nghĩ, hẳn là ngươi cảm thấy bản thân mình đã phải hy sinh rất lớn, nhưng ta nghĩ, ngươi cũng cảm thấy hy sinh của mình là đáng giá."
Bốn phía lại có tiếng nghị luận nhỏ nhẹ, chẳng qua, thật ra trên cơ bản mọi người đều đã biết chuyện này, trong lớp củi mục đã sớm có người truyền ra nguyên nhân Cao Tuấn ngoan ngoãn chịu phạt đứng.
"Hiện tại, ta quyết định không đuổi học ngươi, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta vốn không định đuổi ngươi, thậm chí ngươi còn cảm thấy, tất cả những chuyện bản thân mình vừa làm đều không có chút ý nghĩa nào. Đúng vậy, ngươi nghĩ rất đúng, những chuyện ngươi vừa làm quả thật không có chút ý nghĩa nào." Giọng nói của Hạ Chí tiếp tục truyền vào trong tai mọi người, "Nhưng ngươi không hiểu, sở dĩ tất cả những chuyện ngươi làm không có chút ý nghĩa gì, cũng không phải là vì nguyên nhân này, mà là vì..."
Hạ Chí nói đến đây lại dừng lại, giống như đang cố ý khiến mọi người cảm thấy tò mò.
"Bởi vì sao?" Cao Tuấn không nhịn được hỏi.
Đúng vậy, rốt cuộc là vì sao?
Tất cả mọi người nhìn Hạ Chí, bọn hắn cũng nghĩ mãi mà không thông, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nếu Cao Tuấn không bị đuổi, điều đó có nghĩa hắn ta bị phạt đứng một tiết cũng không lỗ!
"Bởi vì, phụ thân ngươi đã phá sản." Hạ Chí chậm rãi phun ra những lời này, dường như hắn cố ý thả chậm tốc độ nói, cũng khiến cho những lời này trở nên rõ ràng hết sức.
"A?" Bốn phía lập tức truyền tới một mảnh xôn xao, đây, đây quả thực là thần triển!
Mọi người nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng lại không một ai nghĩ tới khả năng này, nhưng nếu như phụ thân Cao Tuấn thật sự phá sản, vậy đúng là Hạ Chí không nói sai, tất cả những chuyện Cao Tuấn vừa làm quả thật không có chút ý nghĩa nào.
Thế nhưng, trước đó phụ thân Cao Tuấn đang yên đang lành, sao đột nhiên lại phá sản?
"Không, điều đó không có khả năng!" Hiển nhiên Cao Tuấn không tin, "Là ngươi nói bậy!"
"Ngươi biết không? Ta có một khuyết điểm." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đó chính là, cho tới bây giờ ta chưa từng nói bậy."
Nói xong câu đó, Hạ Chí lại xoay người, không nhanh không chậm cất bước rời khỏi, mọi người lại rất tự giác nhường ra một con đường cho hắn. Cùng lúc đó, không ít học sinh lớp sáu khối mười hai đã lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
"Phụ thân, là con, con hỏi cha một chuyện..."
"Mẫu thân, hỏi thăm chuyện này giúp con..."
...
Học sinh lớp thổ hào bắt đầu sôi nổi hỏi thăm chuyện phụ thân Cao Tuấn phá sản là thật hay giả, rất nhanh, mỗi bên đều tự truyền tới tin tức.
"Thật sự, phụ thân Cao Tuấn thật sự phá sản!"
"Không sai, phụ thân ta cũng nói rồi, lần này phụ thân Cao Tuấn thảm rồi..."
"Sao Hạ lão sư biết được tin tức ấy? Mẫu thân của ta nói bà ấy cũng chỉ mới biết được chuyện này!"
...
Tin tức được truyền ra, đám sư sinh vẫn chưa rời khỏi nơi này triệt để phát nổ, vậy mà chuyện này lại có thể là thật? Phụ thân Cao Tuấn lại có thể thực sự phá sản? Nói cách khác, Cao Tuấn cũng đã mất hết tất cả?
"Không, không thể nào! Phụ thân ta sẽ không phá sản!" Tại lúc này, tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó, Cao Tuấn lập tức lao ra khỏi đoàn người chạy thẳng về phía cửa trường học.
Nhìn bóng lưng Cao Tuấn rời đi, có một ít người bắt đầu đồng tình với hắn ta, không thể nghi ngờ, tình huống hiện tại của Cao Tuấn tuyệt đối còn thảm hại hơn cả bị trường học đuổi học.
Mà mọi người càng không hiểu là, sao Hạ Chí có thể biết chuyện phụ thân Cao Tuấn phá sản trước cả bản thân Cao Tuấn?
Mấy trăm người nghị luận ầm ĩ, mà giờ khắc này, Hạ Chí cũng đã đi vào căn tin trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mặc dù đã tan học, nhưng lúc này, trong căn tin có rất ít người, bởi vì phần lớn người còn đang đứng trước lớp sáu khối mười hai xem náo nhiệt.
Hạ Chí quét mắt nhìn căn tin, tầm mắt nhanh chóng khoanh vùng một người, một nữ sinh xinh đẹp mặc đồng phục.