Sau khi điều tra xong, Tuyên Vân quay trở lại báo cáo.
- Tại sao các người lâu như vậy mà vẫn không tra ra được?
Tuyên Năng nhìn chằm chằm Tuyên Vân, trầm giọng hỏi.
Tuyên Vân chần chừ một chút, nhìn sắc mặt tức giận của gia chủ, đành phải nói:
- Tôi đã xác nhận qua, đích thật là phu nhân đã có động tay trong đó.
- Hừ, tôi biết ngay là bà ấy mà. Người phụ nữ này càng lúc càng quá đáng.
Tuyên Năng chỉ có thể buồn bực nói, đột nhiên quay sang Tuyên Vân, nói tiếp:
- Được rồi, cậu lui xuống đi, hãy cố thăm dò xem tiểu thư đã đi đâu. Trong vòng mười ngày phải tìm bằng được nó về cho tôi.
Tuyên Vân cúi đầu nghe được lời này, vội vàng gật đầu rồi bước ra ngoài. Chuyện của gia chủ và phu nhân, ai dám nghe, ai dám can thiệp?
Nhìn Tuyên Vân bước ra ngoài, rốt cuộc Tuyên Năng không áp chế được lửa giận trong lòng, bước nhanh về phòng khách.
- Này, cuối cùng là bà định làm gì? Tại sao chuyện này lại có thể đem ra đùa giỡn được?
Tuyên Năng tức giận nhìn vợ vẫn đang nhàn nhã thêu hoa như cũ:
- Bà không thể ngang ngạnh như vậy có được không? Nếu Tề gia trở mặt với chúng ta, bà có biết là chuyện gì sẽ xảy ra hay không?
- Đùa giỡn? Tôi đùa giỡn chuyện gì?
Tuyên phu nhân thả đồ thêu trong tay xuống, trợn mắt nhìn Tuyên Năng:
- Tử Nguyệt là con gái của chúng ta. Nó không thích tên tiểu tử của Tề gia, tại sao ông cứ bắt nó phải lấy thằng đó? Ông làm cha đúng là vô dụng. Ngay cả tâm nguyện của con gái cũng không thể thỏa mãn được, tôi lấy cái gì ra mà đùa giỡn với ông?
- Tôi không cần biết sự nghiệp gia tộc, không cần biết chúng ta muốn phát triển đến như thế nào, tôi chỉ biết con gái của tôi là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
- Tôi chỉ là đàn bà, cái gì cũng không làm được, nhưng tôi hy vọng con gái của mình được hạnh phúc, được vui vẻ. Cho nên, nếu nó đã có lựa chọn như thế nào, tôi là mẹ, nhất định sẽ phải giúp nó.
- Mặc dù tôi biết mình không thể làm được chuyện gì lớn lao, nhưng để cho nó vui vẻ được một ngày thì hay một ngày, chung quy vẫn còn tốt hơn người làm cha như ông.
Tuyên phu nhân trừng mắt tức giận nói với Tuyên Năng:
- Ông muốn thế nào? Được, nếu ông muốn bắt nó thì đến bắt tên tiểu tử Giang Khương trước đi. Còn ông mà đụng đến con gái của tôi, ông cứ chờ đó cho tôi.
Bị phu nhân quát cho, sắc mặt Tuyên Năng lúc trắng lúc đen. Ông biết rõ tính tình của vợ mình, đồng thời cũng biết vợ mình nói không sai. Ông là một người cha vô dụng, ngay cả hạnh phúc của con gái mình cũng không bảo vệ được.
Nhưng ông cũng biết, nếu ông chỉ lo đến hạnh phúc của con gái, như vậy cả gia tộc sẽ lâm vào phiền toái. Là gia chủ, Tuyên Năng không thể không cân nhắc lợi hại trong đó.
Tuyên Năng im lặng không nói, thở dài một cái rồi xoay người bước ra cửa.
Nhìn chồng xoay người rời đi, trong nháy mắt trở nên già nua rất nhiều, hai mắt Tuyên phu nhân đỏ bừng. Bà được chồng yêu thương nên có quyền ngang ngạnh. Nhưng bà cũng biết sau khi chồng bà được lên làm gia chủ, một chút tùy hứng của bà cũng không thể còn. Làm cái gì cũng phải xuất phát từ lợi ích của gia tộc, thậm chí cũng phải hy sinh luôn cả hạnh phúc của con gái.
Bà hiểu nhưng bà cũng xót con. Bà không nhịn được mà muốn phát tiết, nhưng hết thảy sẽ mang đến phiền phức và đau khổ cho chồng.
Huyện Lưu hà tỉnh Nam, thôn Viễn Thủy, một cô gái thanh toán tiền cho một tài xế rồi chậm rãi bước vào trong thôn.
Sau khi vào thôn, cô gái này nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên sự phiền muộn, lẩm bẩm:
- Đã bốn năm rồi chưa đến đây, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc của Giang gia cách đó không xa, ánh mắt hiện lên sự vui sướng, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần.
- Chị Thanh Linh?
Trong lúc cô gái xinh đẹp đang bước đến nhà Giang Khương, đột nhiên bên tai nghe được một giọng nói quen thuộc.
Từ Thanh Linh sửng sốt, sau đó quay đầu lại, nhìn một cô gái thanh lệ thoát tục đang đứng trước một ngôi nhà hơi cũ, kinh ngạc nhìn cô.
- Tiểu Vũ?
Từ Thanh Linh ngẩn ra, sau đó lại nhìn ngôi nhà Giang Khương cách đó không xa, có chút ngoài ý muốn, vừa vui mừng lẫn sợ hãi:
- Tiểu Vũ, thì ra nhà em cũng ở đây sao?
- Đúng vậy, nhà em ở đây. Còn nhà của Nguyên ca ca ở bên cạnh.
Đối với việc kinh ngạc của Từ Thanh Linh, Lý Tiểu Vũ rất hiểu, liền gật đầu nói:
- Chị Thanh Linh, chị đến tìm Nguyên ca ca sao?
- Ừm, chị nhiều năm rồi không có đến đây.
Gương mặt Từ Thanh Linh hiện lên sự ngượng ngùng.
- Nguyên ca ca không có ở nhà.
Nhìn nụ cười của Từ Thanh Linh, Lý Tiểu Vũ chần chừ một chút rồi mỉm cười nói.
- Không có ở nhà?
Từ Thanh Linh có chút sửng sốt. Hôm nay còn trong thời gian nghỉ tết, tại sao Giang Khương lại không có ở nhà? Chẳng lẽ là đi Bắc Kinh rồi? Lập tức gương mặt không khỏi hiện lên sự thất vọng và tiếc nuối.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Từ Thanh Linh, Lý Tiểu Vũ nhẹ cắn môi. Cô rất hiểu cảm giác của Từ Thanh Linh, có thể nói là đồng bệnh tương lân, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tối hôm qua anh ấy đã cùng với Hội trưởng Tuyên rời đi rồi.
- Hội trưởng Tuyên?
Nghe được cái tên này, Từ Thanh Linh một lần nữa sửng sốt nhìn Lý Tiểu Vũ.
- Vâng, chính là Hội trưởng Tuyên.
Lý Tiểu Vũ cười khổ đáp.
- Tuyên Tử Nguyệt?
Từ Thanh Linh quả nhiên như Lý Tiểu Vũ đã đoán, cứ như vậy mà đứng im, phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
- Chị ấy và Nguyên ca ca về nhà mừng năm mới, còn có Tiểu Bảo nữa.
Lý Tiểu Vũ nói:
- Ở lại đây mấy ngày.
- Ở lại mấy ngày?
Sắc mặt Từ Thanh Linh lại càng trắng bệch.