Căn cứ vào kinh nghiệm, khi xuất hiện tình huống này, đa số đều là bị ngoại lực tác động vào hoặc bị trúng độc.
Cho nên, hắn phải cẩn thận kiểm tra toàn diện cho Dương lão. Ít nhất căn cứ vào hiệu quả của Phá Chướng mang lại, cộng thêm biểu hiện chủ yếu ở mi tâm, hắn nhất định phải kiểm tra lại toàn thân, từ mi tâm đến khung xương, xem nơi nào đã xuất hiện dị thường.
Giang Khương hy vọng, thông qua kiểm tra của mình có thể tra ra tình huống quái lạ đó. Giang Khương tin rằng, cảm giác mệt mỏi gần đây của Dương lão không phải đơn thuần là do tuổi tác, và đó cũng không phải là những cơn mệt mỏi đơn giản. Đối với đơn thuốc mà Hồ y sư kê cho ông, mặc kệ thế nào cũng có được hiệu quả nhất định. Trước mắt xem ra, chỉ sợ không thoát khỏi có liên quan đến hiện tượng quái dị mà hắn phát hiện được.
Chỉ có tra ra được hiện tượng quái dị kia là gì, tạo thành nguy hiểm cho Dương lão như thế nào, cuối cùng đưa ra cách giải quyết, đó mới là mục đích cuối cùng.
Sau khi biết rõ hết thảy, tìm được nguyên nhân gây bệnh cộng với mức độ nguy hiểm của nó thì mới đưa ra được biện pháp chữa trị thích hợp, thậm chí còn cấp cho Dương lão một công đạo, giúp ông tìm ra được một căn bệnh còn phức tạp hơn nữa.
Khi đối mặt với người bệnh, Giang Khương luôn toàn lực ứng phó.
Nội khí chậm rãi lan tràn trong cơ thể Dương lão, Giang Khương nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận được những vị trí mà nội khí chảy qua.
Nhưng trên đoạn đường đi, Giang Khương không hề có cảm giác khác thường. Ít nhất huyết mạch vẫn lưu thông một cách rất bình thường.
Thời gian trôi qua mười phút, Giang Khương hao phí không ít lực tinh thần và nội khí. Hô hấp liền có chút nặng nề.
Dương Vân Dương nhìn thấy Giang Khương dùng tay ấn vào mi tâm của Dương lão, bất động hơn mười phút, trong lòng vô cùng nghi hoặc, không biết Giang Khương đang kiểm tra điều gì. Nếu không phải Giang Khương nói trước, ông chỉ sợ hắn đang làm chuyện giả thần giả quỷ.
Còn Dư Liên vẫn nhìn chằm chằm Giang Khương bên cạnh, vốn ánh mắt luôn đề phòng bây giờ lại tràn ngập sự bội phục. Y biết Giang Khương đang không ngừng tiêu hao nội khí của mình. Y biết nội khí có thể đả thông kinh mạch nhưng không nghĩ đến nó có thể giúp bác sĩ chữa bệnh.
Hơn nữa, Giang Khương không ngừng rót vào nội khí, nhưng Dương lão không có chút biểu hiện gì là không khỏe. Điều này nói rõ Giang Khương đối với việc nắm giữ nội khí đã đạt đến mức độ hoàn mỹ. Hơn nữa nội khí trong cơ thể cũng không ít.
Nghe được tiếng hít thở của Giang Khương, Dương Vân Dương liền biết rõ trạng thái của hắn. Trán của Giang Khương bắt đầu xuất hiện mồ hôi, ngay cả sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Nhìn thấy biểu hiện của Giang Khương, Dương Vân Dương mới thật sự tin tưởng. Mặc dù Giang Khương chỉ đưa tay ấn vào mi tâm của Dương lão, nhưng thoạt nhìn thì không đơn giản như vậy.
Thấy Giang Khương chậm rãi thu tay về, Dương Vân Dương vội vàng cầm cái khăn lông bên cạnh đưa sang.
- Cảm ơn Trưởng phòng.
Giang Khương mỉm cười gật đầu với Dương Vân Dương, sau đó nói:
- Tôi xin phép nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ tiếp tục kiểm tra.
- Còn cần kiểm tra nữa sao?
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Khương, Dương Vân Dương sửng sốt, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng. Ông vốn tưởng rằng Giang Khương hao phí khí lực đến như vậy, hẳn có thể kiểm tra ra, nhưng thật không ngờ...
- Vậy thì cậu nghỉ ngơi đi, cũng không vội.
Dương Vân Dương vội vàng nói.
Dương lão đang nằm trên giường nhìn thấy mồ hôi rịn ra trên trán Giang Khương, mỉm cười nói:
- Bác sĩ Giang, không vội, từ từ kiểm tra cũng được.
- Vâng.
Giang Khương ngồi xuống một bên, nói:
- Cháu xin phép nghỉ ngơi mười phút, sau đó sẽ tiếp tục.
Dứt lời, Giang Khương liền móc một miếng Sơn Tham từ trong túi bỏ vào miệng, sau đó nhắm mắt lại.
Nhãn lực của Dương Vân Dương không tệ. Nhìn miếng Sơn Tham trong tay Giang Khương, ông liền nhớ đến cái hộp Sơn Tham mà ông tặng cho Giang Khương lần trước, lập tức ánh mắt sáng ngời. Vốn ông không dám xác định Sơn Tham có bao nhiêu tác dụng với Giang Khương. Nhưng bây giờ, thấy Giang Khương cắn một miếng Sơn Tham, đủ để biết rõ miếng Sơn Tham này quan trọng với Giang Khương đến cỡ nào.
Ba người thấy Giang Khương nhắm mắt dưỡng thần, tất cả đều im lặng, chỉ có Dương Vân Dương là vội vàng bưng tách trà đến cho Dương lão.
Thời gian từng phút một trôi qua, sau bốn năm phút, mọi người nhìn thấy sắc mặt Giang Khương đã hồng hào trở lại. Nhìn thấy sắc mặt chuyển biến tốt của Giang Khương, hai cha con cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu để Giang Khương kiểm tra vất vả như vậy, hai người có chút không yên tâm.
Sau mười phút, Giang Khương lại mở mắt, đứng dậy nói với Dương lão:
- Dương lão, chúng ta tiếp tục nhé.
- Bác sĩ Giang, nếu không thì cậu nghỉ ngơi chút đi.
Thấy Giang Khương đứng dậy, Dương lão cười nói:
- Không vội, không vội mà.
Giang Khương đáp:
- Không sao đâu. Cháu nghỉ ngơi đủ rồi. Chúng ta bắt đầu thôi.
Lần này, vẻ mặt Giang Khương càng ngưng trọng hơn. Vừa rồi, hắn đã dùng nội khí di chuyển khắp toàn thân của Dương lão, nhưng cũng không cảm giác được vệt sáng màu xanh đó rốt cuộc đại diện cho cái gì, cũng không cảm nhận được điều gì bất thường trong cơ thể Dương lão.
Cho nên, điều này khiến cho hắn cảm thấy lo lắng. Cho dù hắn phát hiện được điểm bất thường, nhưng kiểm tra không ra, vậy thì có ích gì chứ.
Nhưng Giang Khương vẫn dốc hết sức kiểm tra lại một lần.
Nhẹ hít sâu một hơi, Giang Khương một lần nữa vươn tay đặt vào mi tâm Dương lão. Nếu tìm không ra vấn đề, vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Nghĩ như vậy, Giang Khương nhắm mắt lại. Hắn quyết định, mi tâm là nơi mà vệt sáng màu xanh đó đậm nhất. Vậy thì xuống tay ở chỗ này.
Sau khi rót nội khí vào mi tâm của Dương lão, Giang Khương thầm nói:
- Khởi động Huyết mạch thiên phú Thông mẫn chi tâm.
Một tin tức liền hiện lên trong đầu:
- Khởi động Huyết mạch thiên phú Thông mẫn chi tâm.
Thoáng chốc, cảm giác của Giang Khương đặc biệt rõ ràng hơn.
Đây là lần đầu tiên Giang Khương chủ động khởi động thiên phú này. Vốn hắn không chắc có thể khởi động được thiên phú này hay không, nhưng cũng may, thiên phú này có thể chủ động khởi động được.
Lúc này, Giang Khương không dám chậm trễ. Dù sao thiên phú này tiêu hao năng lượng rất nhiều. Hôm nay hắn phải nắm chắc thời gian, nếu không, một khi đã khởi động thiên phú mà không đạt được hiệu quả gì, chính là chẳng những ăn trộm gà còn không được, lại còn mất nắm gạo.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Giang Khương bắt đầu di chuyển nội khí trong mi tâm Dương lão, thong thả đảo qua từng tầng mạch máu.
Dương Vân Dương, còn có Dư Liên đều khẩn trương nhìn Giang Khương, không biết lần này có kết quả hay không.
Ban đầu, hai người cũng không tin tưởng lắm Dương lão còn có vấn đề, nhưng nhìn vẻ mặt thận trọng của Giang Khương, trong lòng cũng xuất hiện sự lo âu.
Có Thông mẫn chi tâm hỗ trợ, cảm giác mơ hồ đầu tiên cũng rõ ràng hơn không ít. Giang Khương cũng không lãng phí thời gian, bắt đầu dụng tâm dò xét cẩn thận. Nên biết rằng, cứ mỗi giây trôi qua là sẽ tiêu hao thêm một chút năng lượng.
Sau khi quét sạch vài lần ở mi tâm, Giang Khương đột nhiên cau mày, phát hiện được một chút dị thường.
Các tế bào và tốc độ vận hành của các mạch máu xung quanh mi tâm dường như yếu hơn những chỗ khác. Sau khi phát hiện điều này, Giang Khương rót thêm nội khí quấn quanh các mạch máu, quan sát chi tiết tốc độ vận hành của mạch máu.
Mạch máu giống như đang tiêu hóa một thứ gì đó khiến cho huyết lưu chậm lại. Và bản thân mạch máu cũng vì thứ đó mà suy yếu hơn. Cảm nhận được hết thảy, Giang Khương vội vàng quan sát tổ chức hoạt động của các tế bào xung quanh, cũng phát hiện hoạt động của các tế bào này yếu hơn những chỗ khác.
Sau khi xác nhận xong, Giang Khương đẩy nội khí lên ngón chân Dương lão, cảm nhận tình huống ở đây. Nơi này cách mi tâm xa nhất, cũng là nơi khí tức màu xanh thưa thớt nhất.
Nhìn tổ chức hoạt động của các tế bào ở đây, Giang Khương cau chặt mày. Bởi vì, so với mi tâm, khí tức ở đây rất thấp, hơn nữa còn đang tiếp tục giảm xuống.
- Tiêu Mệnh Độc.
Giang Khương biết rõ tình huống, đột nhiên trong đầu xuất hiện một chữ.