- Viên y sư, xin hãy đánh thức Tổ trưởng dậy, mọi người đang chờ cậu ấy để tiến hành cuộc họp. Hơn nữa, Phó thủ tướng Tề đang rất tức giận.
Mặc dù Lâm Kiến Quốc nói đến miệng đắng lưỡi khô, Viên Dũng vẫn không để ý đến:
- Y sĩ Giang đang cần nghỉ ngơi, không có cách nào tham gia hội nghị được. Có chuyện gì mọi người tự quyết định là được mà.
- Chúng tôi biết, nhưng bây giờ không phải là vấn đề tự quyết định hay không quyết định mà là có đại lão đang mất hứng.
Viện trưởng Lâm chỉ thiếu chút nữa không quát lên. Đám người Phó tổ trưởng y sư này đều là những người hếch mặt lên trời. Ngoại trừ Giang Khương, không ai thèm để ý đến ông.
Ngay cả một câu nói, một thành viên trẻ tuổi nhất trong số họ cũng có thể làm chủ, không một ai để ông vào mắt.
Mặc dù trong lòng đang tức như điên, nhưng Lâm Kiến Quốc chỉ có thể nhẫn nại giải thích:
- Viên y sư, Phó thủ tướng Tề đang tức giận. Cậu hãy đánh thức Tổ trưởng Giang dậy đi. Nếu không, tôi không thể bàn giao lại với Phó thủ tướng Tề.
Viên Dũng cũng không còn kiên nhẫn, trầm giọng nói:
- Ông ta mất hứng thì cũng không thể quấy nhiễu y sĩ Giang được. Cơ thể y sĩ Giang không được thoải mái, trong vòng hơn hai tiếng thì không thể đánh thức anh ấy dậy. Nếu có chuyện gì khẩn cấp, không cách nào quyết định thì có thể xin chỉ thị của y sĩ Lâm.
Dứt lời, Viên Dũng cúp điện thoại, sau đó đi lo chuyện của mình, bỏ lại Lâm Kiến Quốc đứng sững người.
Bây giờ ông có đá chân cũng vô dụng, muốn mời hai vị Phó tổ trưởng kia xuống tham dự cuộc họp cũng không ai nghe thấy, càng không có ai đáp lại, chỉ có hai vị bác sĩ khoa lây nhiễm chịu trách nhiệm bên ngoài vẫn một mực ngồi im trong phòng làm việc, dường như không nghe được thanh âm Viện trưởng quơ chân múa tay bên ngoài.
Thấy không ai để ý đến mình, Lâm Kiến Quốc chỉ đành bước xuống lầu. Dù sao chuyện cần làm cũng đã làm. Chuyện kế tiếp, ông cũng không định tham gia. Thần tiên đánh nhau, dùng phương thức gì để xử nhau cũng không liên quan đến ông.
Việc này nên tránh xa thì hơn, tránh tai bay vạ gió. Là con tôm nhỏ thì phải có tự giác của con tôm nhỏ.
- Cái gì? Cơ thể không thoải mái?
Phó thủ tướng Tề thiếu chút nữa là đập bể tách trà trong tay xuống đất. Tên tiểu tử này liều lĩnh quá đi. Ban đầu sức khỏe còn tốt lắm mà, mới qua có bao ngày, cái gì mà cơ thể không khỏe. Rõ ràng là lấy cớ.
Không phải nói đi giết người sao? Nếu có thể giết người, còn có thể không thoải mái?
Trong lòng Phó thủ tướng Tề tràn đầy phẫn nộ.
Tiểu tử này quả thật kiêu ngạo đến cực điểm. Phó thủ tướng Tề nhất định phải báo cáo việc này lên cấp trên, không để cho hắn tùy ý làm bậy.
- Không phải vẫn còn hai Phó tổ trưởng sao? Người đâu? Tôi đến lâu như vậy rồi, cũng không thấy bọn họ đến tham dự.
Oán khí của Phó thủ tướng Tề vẫn chưa tan. Ông ta thật sự không có biện pháp với Giang Khương, nhưng hai người kia ban đầu cũng là cấp dưới của ông, bây giờ cùng là Phó tổ trưởng, chung quy vẫn không lộ diện. Đây được xem là chuyện gì?
Nghe Phó thủ tướng Tề nói, các thành viên trong tiểu tổ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cực kỳ ăn ý mà cúi thấp đầu. Bọn họ ở đây còn lâu hơn, nhưng trên cơ bản chưa từng gặp qua hai vị Phó tổ trưởng thần bí này. Bây giờ Phó thủ tướng Tề muốn gọi họ đến, có thể gọi được sao?
Phó thủ tướng Tề quét mắt nhìn tất cả mọi người, thấy tất cả đều cúi đầu, không ai lên tiếng, cơn tức trong lòng lại càng nhiều hơn, đang định nổi giận, đột nhiên trong đầu nhớ đến một chuyện, liền có chút chần chừ, cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản.
Ban đầu, khi ông còn là Tổ trưởng, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng ông vẫn biết rất rõ tình huống của tiểu tổ. Khi nhìn thấy danh sách, ngoại trừ Nghiêm Quốc Hùng, hai cái tên Phó tổ trưởng thì lại rất xa lạ. Nhưng khi đó ông cũng không để ý cho lắm. Bởi vì chẳng qua cũng chỉ treo một cái danh mà thôi. Hơn nữa, khi đó tiểu tổ được thành lập vội vã, điều động hai chuyên gia ở Bộ Y tế đến cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy đám người chung quanh đều cúi đầu không dám trả lời, ông đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
- Lâm Ngọc Tường, Trương Ngọc Phượng?
Phó thủ tướng Tề sờ cằm, thoáng trầm ngâm suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra trước đây đã từng gặp qua hai người này.
Cau mày một chút, lúc này mới theo tiềm thức gọi:
- Nghiêm.
Nhưng vừa mới nói được một chữ Nghiêm, liền nhớ đến thuộc hạ cũ của mình đã bị Giang Khương đá đi. Nghĩ đến, trong lòng Phó thủ tướng Tề lại càng tức giận nhiều hơn. Nhưng Nghiêm Quốc Hùng cũng là xui xẻo mà, gây ra vấn đề như vậy, liên lụy Bộ trưởng Đào cũng bị cách ly. Phó thủ tướng Tề chung quy không có biện pháp giải vây cho thuộc hạ cũ, chỉ có thể chờ chuyện này qua đi rồi nghĩ cách sau.
- Viện trưởng Lâm.
Không còn Nghiêm Quốc Hùng, Phó thủ tướng Tề chung quy cũng phải nhờ đến Phó viện trưởng làm việc cũng khá kiên định kia.
- Vâng, Phó thủ tướng Tề.
Nghe Phó thủ tướng Tề gọi mình, trong lòng Lâm Kiến Quốc phát sầu, nhưng cũng không dám từ chối, vội vàng bước lên.
- Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng là người ở cơ quan nào vậy?
Phó thủ tướng Tề cau mày hỏi.
Nghe Phó thủ tướng Tề hỏi vấn đề này, Lâm Kiến Quốc có chút sửng sốt, chần chừ một chút mới hỏi Chủ nhiệm Tiền của trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh:
- Chủ nhiệm Tiền, hai vị Phó tổ trưởng kia là trong cơ quan của ngài sao?
- Hả?
Tiền Ngọc Minh giật mình, sau đó lắc đầu:
- Không biết.
- Anh cũng không biết?
Lâm Kiến Quốc nghi hoặc hỏi, sau đó quay sang nhìn giáo sư Quý Bạch của trung tâm nghiên cứu dịch bệnh:
- Là người của giáo sư Bạch ngài?
- Tôi không biết.
Giáo sư Bạch cười khổ nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Thấy mọi người biểu hiện như vậy, Phó thủ tướng Tề ngẩn cả người. Làm sao có thể? Hai phó tổ trưởng ở đây, nhưng không ai biết lai lịch? Nên biết rằng, đây đều là những nhân vật phụ trách phương diện này trong nước, sao có thể còn có người nhận không ra?
Sắc mặt Phó thủ tướng Tề càng lúc càng ngưng trọng. Tiểu tổ đột nhiên xuất hiện hai người chức danh Phó tổ trưởng, trong đó chắc chắn có uẩn khúc, thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Viện trưởng Lâm, anh đi mời hai người đó đến tham gia hội nghị đi.