Cho nên, mặc kệ muốn hay không muốn Giang Khương chết, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mười tám vị cao thủ Tề gia đang cầm đao xếp thành hai hàng trên bãi đất trống đằng trước.
Trường Đao trận là trận pháp được truyền từ thời xưa đến nay, trải qua mấy trăm năm lịch sử, nhưng cơ hội xuất hiện lại không nhiều.
Vì Trường Đao trận không phải là dùng để đối địch mà là dùng để đón khách. Đương nhiên là nghênh đón khách không có thiện ý. Có những lúc và có những người không biết nói đạo lý, nhưng lại không thể giết chết. Đối với những vị khách như vậy, các gia các phái sẽ dùng Trường Đao trận để ứng phó.
Bọn họ sẽ không tránh khỏi đứng thẳng lưng, chống nạnh la hét nói người nào đó hôm nay nếu qua được Trường Đao trận thì xem như bỏ qua, còn không qua được thì chết ở chỗ này….
Hiện tại Giang Khương gặp chính là cảnh tượng như vậy.
Đương nhiên, trong lòng Tề Lãng đang không ngừng nguyền rủa Giang Khương trên đường về sẽ bị xe đụng, ăn thức ăn không cẩn thận bị nghẹn chết, hoặc lúc đi toilet sẽ bị rơi vào bồn cầu.
Nhưng hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ông cũng không muốn Giang Khương chết ở chỗ này, chỉ muốn đối phó Giang Khương, sau đó thuận lợi giữ Tuyên Tử Nguyệt ở lại, lấy lại mặt mũi cho Tề gia, cũng như không phát sinh xung đột gì với Thiên Y Viện.
Cho nên, ông chỉ phái một đội ngũ hạng hai ra để bày Trường Đao trận. Một khi trận pháp được triển khai, mặt mũi Thiên Y Viện vẫn được cấp đầy đủ, cũng như Thiên Y Viện sẽ không tìm được lý do để gây phiền phức cho Tề gia. Đồng thời cũng đủ làm cho Giang Khương trọng thương, để hắn không còn sức hoàn thủ và phản kháng. Đến lúc đó, Giang Khương bị bắt, Tuyên Tử Nguyệt và Tuyên gia sẽ không vì tình huống như vậy mà trở mặt với Tề gia. Hết thảy đều trở nên thuận lợi.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của Tề Lãng. Cho nên cũng không ít người nhẹ nhàng thở phào, sau đó nhìn chàng thanh niên mang theo trường đao đứng đằng trước.
Tuyên Tử Nguyệt đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Giang Khương, gương mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười tự tin. Nhưng vẫn có người nhìn thấy, hai tay buông thỏng của nữ diễn viên chính Tuyên Tử Nguyệt của ngày hôm nay đang nắm chặt lại, thậm chí còn có chút trắng bệch.
Mười tám vị cao thủ của Tề gia, tuổi tác cũng chừng bốn chục, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, hai tay nắm chặt chuôi đao, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế phi phàm.
Trường Đao trận như vậy cũng không thấy nhiều lắm. Cho dù tân khách đều là những người có chút thân phận, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không khỏi có chút rúng động.
Mặc dù không ít người biết được đây không phải là thực lực mạnh nhất của Tề gia, nhưng ít ra trận thế bày như vậy cũng đủ kinh ngạc lòng người.
Tất cả mọi người cũng biết, trận thế này của Tề gia vừa ra, nếu bản thân mình xông qua, khẳng định cũng không xông qua được.
Sau khi đánh giá thực lực mười tám vị cao thủ xong, tất cả mọi người đều nhìn Giang Khương bằng ánh mắt thương hại. Tề Lãng không hổ là gừng càng già càng cay.
Chỉ cần chàng thanh niên này không chết, chỉ làm hắn bị thương, Tề gia xem như nhất cữ lưỡng tiện qua được ải này.
Trở thành tiêu điểm của mọi người, tay Giang Khương cầm thanh đao, đứng thẳng người, sắc mặt lạnh nhạt, một chút cũng không sợ hãi.
Thanh trường đao phát ra ánh sáng lờ mờ dưới ánh nắng mặt trời, chuôi đao lờ mờ chảy xuôi một dòng lưu quang.
Nhìn mười tám vị cao thủ đang cầm đao đằng trước, Giang Khương nheo mắt, ánh mắt hiện lên thần thái khác thường, trong đó có căng thẳng, có cười khổ, đương nhiên nhiều hơn nữa chính là chiến ý. Tuy nói tình huống một chọi nhiều người hắn gặp không ít, nhưng nói về chất lượng và số lượng, hôm nay tuyệt đối là phá kỷ lục.
Muốn thông qua Trường Đao trận do mười tám vị cao thủ trấn giữ, Giang Khương biết nếu chỉ dựa vào thực lực của hắn, chỉ sợ chưa đi được một nửa đã bị đối phương đánh ngã. Đao trong tay đối phương không phải để không. Cho dù đối phương không giết chết hắn, nhưng chưa chắc hắn đã qua nổi chứ đừng nói chi đến việc phá trận.
Nhưng hắn không sợ. Mặc dù hắn biết bản thân mình cùng lắm cũng chỉ đạt đến Địa giai tầng 1, nhưng nếu phối hợp với thiên phú dị năng Cửu Vĩ Thiên Hồ, muốn qua được trận hẳn cũng không phải là chuyện khó khăn.
Đương nhiên, không phải là quá khó, còn khó thì đương nhiên vẫn phải có rồi.
- Rút đao.
Một người đàn ông trung niên đứng trước nhất quát lớn.
Keng. Chỉ nghe tiếng rút đao vang lên, mười tám thanh đao phát ra ánh sáng giữa không trung.
Nhìn mười tám thanh đao dày cộm, các vị tân khách cũng chậm rãi gật đầu.
Các loại đao dùng trong Trường Đao trận, có Đường đao giống Giang Khương, có Đơn đao, cũng có Đồ đao. Ba loại khác nhau, khí thế cũng khác nhau. Đường đao chú trọng khí thế. Bất luận là chém hay đâm đều đủ để đối phương phải chết.
Đơn đao thì chú trọng sự ung dung.
Còn về phần Đồ đao có thể đập, có thể chém, công dụng rất nhiều. Trong trận pháp này, rõ ràng rất thích hợp sử dụng Đồ đao. Nếu không muốn đưa người vào chỗ chết, vậy thì không cần đâm, trực tiếp dùng sống lưng của đao đập đối phương là được.
Giang Khương nheo mắt, hiển nhiên cũng biết được ưu thế của loại Đồ đao này. Một trận pháp với nhiều người như vậy, cực kỳ tiêu hao thể lực của người xông trận. Nếu muốn qua được mười tám người, khó khăn sẽ rất lớn.
Nhưng Giang Khương vẫn không sợ, hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu nhắm mắt.
Thấy Giang Khương nhắm mắt, những vị cao thủ đứng trong trận cũng dần ngưng trọng. Bởi vì bọn họ phát hiện, trên người chàng thanh niên thoạt nhìn rất ôn nhu này lại toát ra một hàn ý kinh người. Hàn ý này khác với sát khí bình thường, nhưng lại khiến lòng người run sợ.
Cho nên, mọi người cũng bắt đầu tụ khí ngưng thần. Bởi vì một khi giơ đao, đại diện cho đối phương tùy thời xông trận. Cuộc đại chiến chuẩn bị bắt đầu.