Đặc biệt ở tổng cục Chính trị này, nơi giam cầm Giang Khương lại là một căn phòng vô cùng chật hẹp. Rộng hai thước, dài ba thước, chỉ đặt có một cái giường đơn. Nơi cao nhất có một cái cửa sổ nhỏ chỉ đủ một tia ánh sáng yếu ớt chiếu qua.
- Vào đi. Hãy ngoan ngoãn mà ở trong đó.
Sau khi hai Hiến Binh đẩy Giang Khương vào trong, liền đóng cửa rầm một cái. Giang Khương đứng trong phòng biệt giam, mỉm cười, sau đó nằm lên giường.
Đối với người khác mà nói, họ sẽ phải gánh áp lực cực độ trong hoàn cảnh này. Ở một lúc lâu thôi đã không chịu nổi rồi. Nhưng đối với Giang Khương mà nói, một hai ngày, thậm chí mười ngày nửa tháng cũng chẳng sao.
Hắn nhắm hai mắt, vận hành Ngũ Cầm Hí, sau đó tiến vào mộng cảnh, ở trong mộng cảnh đi theo tổ sư gia học tập các loại bệnh cùng chẩn đoán và trị liệu.
Đối với con đường y học mà nói, vĩnh viễn không bao giờ có điểm dừng. Cho dù Giang Khương tự tin có thể ứng phó với đại đa số các loại bệnh, nhưng vẫn còn có rất nhiều loại bệnh hiếm thấy. Có đôi khi cũng không đơn giản trị liệu. Bây giờ có rất nhiều bệnh nan y như ung thư chẳng hạn, muốn trị liệu, đôi lúc y học cũng phải bó tay.
Trong lúc Giang Khương đang nhàn nhã nằm ngủ, bên ngoài gió bão lại nổi lên. Bất luận là giới chính trị hay là quân đội, một luồng gió lớn đang thổi khắp nơi. Không ít người, muốn hay không muốn đều dần dần bị cuốn vào trong.
Mặc dù không ai nhìn thấy được, thậm chí có một số cán bộ tầng thấp ở Bắc Kinh cũng không nhìn ra được bên trong có bất cứ điều gì khác thường, nhưng một số cán bộ tầng trung đã bắt đầu ngửi ra được khí tức khác thường. Hướng gió hoàn toàn rất lạ.
Những cán bộ tầng cao không bị cuốn vào thì câm như hến. Còn cán bộ phái Dương mà ý thức được mình đã bị cuốn vào trong cơn gió thì bắt đầu sợ hãi. Bởi vì bọn họ phát hiện, có một luồng sức mạnh cường đại đã bắt đầu phát triển.
Điện thoại trong thư phòng Dương gia thỉnh thoảng lại vang lên. Mà điện thoại di động của Dương Vân Dương cũng vang lên không ngừng. Là một trong những nhân vật đầu lĩnh của phái Dương, Dương Vân Dương tất nhiên là mục tiêu để các cán bộ phái Dương dựa vào.
- Không sao đâu, cứ để bọn họ làm đi. Yên tâm nhé.
- Lão Trương, đừng khẩn trương, không có việc gì đâu.
Liên tiếp sáu bảy cuộc điện thoại gọi đến, Dương Vân Dương lại gọi cho Dương lão.
- Xem ra bọn họ đã không nhịn được rồi.
- Rất nhanh sẽ kết thúc thôi.
Sau khi nghe Dương lão nói, Dương Vân Dương cũng thả lỏng tinh thần. Nếu lão gia tử đã nói như thế, hết thảy sẽ kết thúc nhanh thôi.
Gió bão bên ngoài vẫn thổi, nhưng Giang Khương vẫn lẳng lặng nằm trong phòng giam. Hắn đã ở trong này một ngày một đêm rồi.
Một ngày một đêm, ngoại trừ ba bữa cơm, sau khi hắn tỉnh lại thì lại ngủ tiếp, điều này khiến cho hai thủ vệ bên ngoài có chút kinh ngạc.
- Tiểu tử này không có vấn đề gì chứ?
Một thủ vệ trong đó có chút tò mò nhìn qua ô cửa nhỏ, nhìn tình huống bên trong một chút.
- Còn có vấn đề gì nữa?
Một thủ vệ khác nói:
- Người này ăn cơm xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, hết ăn lại ngủ, cố gắng hưởng thụ. Một chút cũng không hoảng hốt như những người khác. Xem ra, có nhốt mười ngày nửa tháng cũng không sao.
- Đúng, đúng.
Một thủ vệ khác cũng gật đầu đồng ý. Quả thật tên tiểu tử này ngủ rất ngon, xem ra là không có vấn đề gì.
Lúc này, trong cơ thể Giang Khương, năng lượng khí không ngừng vận hành trong các kinh mạch toàn thân. Khí tức năng lượng tràn ngập không gian chung quanh, sau đó tập trung vào cơ thể Giang Khương.
Hình xăm trên cánh tay trái của Giang Khương chậm rãi lóe lên.
Trong đầu Giang Khương, tổ sư gia vẫn tiếp tục trị liệu cho người bệnh. Tất cả các bệnh nhân trên cơ bản đều là người bị ngoại thương. Hiện tại tổ sư gia đang sắc một chén thuốc đơn giản, còn có một số dụng cụ phẫu thuật đơn giản, có thể là tiến hành giải phẫu cho bệnh nhân.
Trong trạng thái mơ màng, Giang Khương lẳng lặng nhìn động tác của tổ sư gia. Mặc dù hắn không lên tiếng hỏi, nhưng những kinh nghiệm này đều thẩm thấu hết vào đầu của hắn.
Trong lúc hắn đang ngủ say, Phó thủ tướng Vương, người đã tạo nên cơn gió lần này đang đắc ý bàn luận công việc.
- Tiểu Trương à, cẩn thận một chút. Lần này dựa hết vào cậu đấy.
- Xin ngài hãy yên tâm, hết thảy đã có tôi. Chuyện lần này nhất định sẽ thuận lợi.
- Được, cũng chỉ có cậu là có thể dựa vào. Nếu chuyện lần này thành, mọi người có thể tưởng tượng được viễn cảnh sắp đến rồi.
Rất nhanh, một cuộc họp không chính thức đang được triển khai tại một nơi nào đó ở Bắc Kinh, bao gồm một số cán bộ quân sự lẫn chính trị.
- Lần này, chung quy chính là Trương Nghĩa Long đã lợi dụng chức quyền làm ra mấy chuyện phản nguyên tắc. Quả thật quá cuồng vọng. Cậu ta là bị người ta sai khiến hay là cố tình...
- Đúng, chúng tôi rất hoài nghi điểm này. Xin thượng cấp cho phép điều tra.
Nghe một số cán bộ này nói, có người cũng không có lực chống cự, thậm chí giải thích cũng không, sau đó lại có người gật đầu:
- Được, chúng ta đem việc này thông báo lên cấp trên.
- Vương lão, chuyện đã làm thỏa đáng rồi. Bọn họ đồng ý đem chuyện này báo cáo lên cấp trên.
Một người khoảng hơn năm mươi tuổi, được gọi là Tiểu Trương hưng phấn nói.
- Tốt tốt, lần này vất vả cho cậu rồi. Tiểu Trương, cậu đúng là có công đầu.
Một giọng nói già nua mang theo chút hưng phấn trầm giọng nói.
- Cảm ơn Vương lão.
Sau khi Tiểu Trương cúp điện thoại, liền trở về phòng, không ngừng ảo tưởng mọi việc, phỏng chừng sau này ông ta sẽ có thêm một phong hào khác.
Hoài Nhân Đường, Dương lão đang ngồi trên ghế khách quý uống trà.
Còn ở vị trí chủ vị, một lão nhân gia khác đang cúi đầu xem xét văn kiện, sau đó lắc đầu cười khổ:
- Lão Vương này, đúng là...
Dương lão chỉ cười mà không nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lão nhân gia kia cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, nói:
- Lâm Thiếu Ba phải không? Nghe nói có một vị Trung tá tên Giang Khương bị nhốt trong phòng tạm giam ở chỗ các người phải không? Mau thả cậu ta ra đi. Công việc của cậu ấy rất nhiều và quan trọng, có biết chưa?