Mục lục
Binh Vương Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Thú Bát, đương nhiên Đám vu sư của Phi Châu sẽ không gọi bằng cái tên quê mùa như thế. Nhưng phiên dịch sang tiếng Hoa, đơn giản nhất cũng dễ dàng hình dung nhất chính là dùng từ Thần Thú Bát. Bởi vì nó giống như cái bát mà Minh Hoàng ngự ban cho Đường tăng trong Tây Du Ký.   

Chẳng qua cái bát này nhìn mộc mạc hơn nhiều, màu sắc u tối. Nếu không nhìn kỹ bên trên có hoa văn mãnh thú, nhất định chẳng khác nào cái bát sành thông thường.   

Chỉ là cái bát thôi, nhưng lại được bộ lạc vu sư xem là thánh vật trong lòng.   

Truyền thuyết liên quan đến Thần Thú Bát có rất nhiều. Nhưng người nhìn thấy nó thì rất ít. Đám Đại vu sư chỉ biết Thần Thú Bát có công hiệu hiệu lệnh thú linh trong thiên hạ, đồng thời trợ giúp tổ linh và vu sư lên cấp.   

Nhưng hai tác dụng này, bất luận cái nào cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với Đại vu sư. Trợ giúp tổ linh và vu sư lên cấp, chẳng khác nào gia tăng thực lực. Ít nhất trong một trăm năm qua, Tế tư tổ linh đã từng dùng Thần Thú Bát trợ giúp cho ba vu sư trẻ tuổi nhận được sự thừa nhận của Tổ linh, lên cấp Đại vu sư. Hơn nữa, còn trợ giúp cho một vu sư bởi vì tổ linh bị thương nặng mà thực lực giảm xuống khôi phục lại bình thường.   

Lúc này, Tế tư tổ linh lại thận trọng lấy ra Thần Thú Bát. Xem ra tác dụng hiệu lệnh thú linh trong thiên hạ là có thật.   

Nhớ đến điều này, sắc mặt của đám Đại vu sư đều hớn hở. Thần thú chi hồn của Giang Khương giống như một sợi dây xích treo trên cổ bọn họ. Không giải quyết nó, ai cũng không yên tâm.   

Lúc này, Giang Khương đang nằm ngủ, dĩ nhiên là không biết có rất nhiều người đang chuẩn bị bắt hắn. Hắn cũng không biết đang có một chiếc máy bay đặc biệt đang đáp xuống sân bay Baina. Một người đàn ông trung niên dáng người uy nghiêm chậm rãi từ máy bay bước xuống.   

Ngồi lên một chiếc xe Lincoln rời đi, người đàn ông trung niên quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, lãnh đạm hỏi:   

- Con trai của tôi ở Thiên Y Viện, thế nhưng lại không ai biết?   

Nghe người đàn ông trung niên hỏi, người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh liền đổ mồ hôi trán, vội đáp:   

- Bởi vì sợ quấy rối người của Thiên Y Viện, cho nên chúng tôi cố ý tránh bất kỳ tài liệu nào có liên quan đến tình trạng của thiếu gia. Đồng thời, ngoại trừ tài liệu ở Thiên Y Viện, chúng tôi cũng tận lực không điều tra những tài liệu khác.   

- Cho nên, chúng tôi không biết thiếu gia chính là Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh Giang Khương.   

Dứt lời, mồ hôi trên trán người đàn ông càng nhiều hơn, ngay cả lau cũng không dám lau.   

Người đàn ông trung niên chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi, nói:   

- Chuyện này cũng không trách cậu được. Thật sự là quá trùng hợp. Tuy nói tình báo đã cố ý tránh Thiên Y Viện, nhưng rõ ràng tình huống như vậy mà tổ tình báo lại không nhận được tin tức, thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.   

Nghe người đàn ông trung niên nói, sắc mặt của người đàn ông trẻ tuổi thoáng thay đổi, sau đó trầm giọng đáp:   

- Sau khi trở về, tôi sẽ tiến hành điều tra lại. Xin lão gia yên tâm.   

Người đàn ông trung niên thở dài, sau đó cầm máy tính bảng bên cạnh nhìn một chút. Nhìn hình ảnh của chàng thanh niên trên màn hình, gương mặt nghiêm nghị lộ ra nụ cười ôn hòa.   

- Tình huống của nó bây giờ thế nào?   

Nhìn hình ảnh, người đàn ông trung niên hỏi.   

- Bây giờ Nguyên thiếu gia đang ở Aguero, nắm trong tay toàn cục bên đó. Trước mắt, hết thảy mọi tình huống vẫn còn nằm trong lòng bàn tay cậu ấy. Nhưng theo tin tình báo mới nhất, bộ lạc vu sư đã tìm đến gây phiền phức lần nữa. Tình huống cụ thể thì tạm thời chúng tôi không biết.   

Người đàn ông trả lời.   

- Bộ lạc vu sư?   

Hai hàng lông mày người đàn ông trung niên cau lại, ánh mắt như điện nhìn người đàn ông trẻ tuổi, hàn quang nhàn nhạt bắn ra.   

- Đúng vậy.   

Cảm nhận được ánh mắt như điện của người đàn ông trung niên, người đàn ông trẻ tuổi vội vàng trả lời:   

- Nghe nói rất nhiều vu sư của bộ lạc vu sư đã đến doanh khu của thiếu gia, nhưng sau đó chật vật chạy về. Chi tiết thì chúng tôi không được rõ lắm. Chỉ có thành viên Hội Viện ủy mới rõ ràng tình huống cụ thể.   

- Ừm.   

Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, trầm ngâm một chút rồi nói:   

- Trước mắt, nhân viên bên đó của chúng ta như thế nào?   

- Trước mắt, chúng ta đã điều động tám cao thủ Thiên giai, ba mươi cao thủ Địa giai, năm trăm nhân viên tác chiến được trang bị vũ trang đầy đủ. Ngoài ra còn có hỏa lực tiếp viện, một biên đội F15, mười chiếc Apache, đủ cam đoan an toàn cho Nguyên thiếu gia.   

Nhắc đến điều này, người đàn ông trẻ tuổi liền dựng thẳng sống lưng, tự tin mười phần, nói:   

- Khi cần thiết, chúng ta có thể trong ba tiếng gia tăng thêm hai trăm binh lính vũ trang tinh nhuệ, và năm chiếc trực thăng chiến đấu để tiếp viện.   

- Đồng thời, mọi con đường rút lui cũng đã được chuẩn bị xong. Cho dù bộ lạc vu sư chặn hết mọi con đường, chúng ta cũng có thể hộ tống Nguyên thiếu gia rời đi.   

Người đàn ông trẻ tuổi trả lời xong, người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng nở nụ cười hài lòng. Có được sự chuẩn bị đầy đủ như thế, cho dù có phát sinh bất cứ tình huống nào đều có thể ứng phó được.   

- Được rồi, báo cho phu nhân biết một tiếng, để bà ấy yên tâm.   

- Vâng, lão gia.   

Lúc này, người của các phe bắt đầu tập trung tại thị trấn nhỏ ở Châu Phi. Nhưng mục tiêu của bọn họ lúc này là Giang Khương thì vẫn đang ngủ say. Hắn vẫn còn đang tìm kiếm phương án trị liệu trong những mảnh vụn của trí nhớ.   

Nhưng mảnh vụn trí nhớ liên quan đến ôn dịch thì lại quá ít. Muốn tìm được chúng cũng không dễ dàng gì. Hắn đã tìm được hai ba cái trí nhớ tương tự, nhưng sau khi phân tích cẩn thận, như thế nào cũng không tìm được tình huống tương tự.   

Nhưng Giang Khương cũng không từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm kiếm. Dù sao chuyện này liên quan đến tính mạng của mấy ngàn người, phải toàn lực ứng phó mới được.   

Từng mảnh vụn trí nhớ toát ra trong đầu Giang Khương, rốt cuộc trước mắt Giang Khương sáng lên. Hắn đã tìm được một trí nhớ về một trận ôn dịch mô hình nhỏ ở một thủ phủ Trung Nguyên cách đây năm trăm năm.   

Khi Giang Khương mở mắt ra, Lô Bỉnh Nguyệt đang vòng vo bên ngoài lều của hắn không biết bao nhiêu vòng.   

Khi Giang Khương đi ra, Lô Bỉnh Nguyệt vội vàng nhào tới, hỏi:   

- Như thế nào? Có đơn thuốc mới chưa? Những viên thuốc kia đều đã được uống hết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK