Nghe thấy miệng Từ Khải Liễu nói ra những lời này, Giang Khương nhún vai, trên mặt lại hiện lên một tia cười khẽ, sau đó hé miệng nói:
- Tôi biết ngài sẽ nói những lời này. Hai mươi mấy năm đã trôi qua, với địa vị và thực lực của bọn họ, muốn rửa sạch tất cả chứng cứ cũng không phải việc gì khó...
- Hiện tại vị kia đã phát hiện ra một số chuyện không ổn, bắt đầu ra tay với tôi rồi... Nếu như xử lý không ổn, rất có khả năng chó cùng dứt dậu... Ngài cũng không lo lắng sao?
Từ Khải Liễu đưa tay cầm chiếc chén giữ nhiệt màu vàng sậm trên bàn, chậm rãi uống một ngụm, sau đó nhìn về phía Giang Khương, lắc đầu nói:
- Bọn họ là thành viên viện ủy hội, nếu không có chứng cứ chính xác thì dù là tôi hay Mộc Dương cũng không dễ dàng định tội bọn họ được...
Giang Khương hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi thở dài nói:
- Nếu từ tình huống trước mắt thì muốn tìm chứng cứ chắc sẽ tương đối khó khăn... Chẳng lẽ ngài và Bộ trưởng định cứ để kéo dài như vậy sao?
- Chẳng qua nhiều nhất cũng chỉ còn lại thời gian một tháng, cuối cùng cũng phải có một kết cục... Phía tôi thì cũng chẳng sao cả, nhưng ngài và Bộ trưởng tốt nhất nên bố trí sẵn... Nếu không tới cuối năm mà vẫn chưa giải quyết được, thật ra tôi cảm thấy chuyện sẽ càng phiền toái hơn!
- Chúng tôi sẽ suy nghĩ...
Ánh mắt Từ Khải Liễu phức tạp nhìn Giang Khương một cái, thở dài nói:
- Dù sao hai người bọn họ mấy năm nay coi như không có công lao cũng có khổ lao. Về sau xử lý bọn họ thế nào cũng cần phải tính toán cân nhắc thật kỹ... Mà bên kia cũng phải tán thành mới được...
Giang Khương nhún vai. Những việc này không đáng để hắn phải đau đầu. Lập tức nhìn giờ, thấy cũng qua một hồi rồi, hắn liền nâng chén trà uống hai ngụm lớn, để nước trà làm ấm bụng, sau đó mới đứng dậy nói:
- Được rồi... Vậy thì tôi về trước đây... Dù sao thì ngài và Bộ trưởng cũng tranh thủ thời gian thôi.
Nhìn Giang Khương đi ra ngoài cửa, trên mặt Từ Khải Liễu cũng lộ một tia bất đắc dĩ và đau đầu nhàn nhạt.
Giang Khương đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng rồi, cả đường đi chậm, mặt cũng không lộ vẻ thoải mái lắm, lại còn có một tia lạnh lùng, khiến cho một số người tự nhận là thông minh sáng suốt nhìn cẩn thận một chút liền phát hiện ra loại ánh mắt này giống như là bất đắc dĩ và bất mãn.
Vẻ mặt lạnh nhạt như thế duy trì cho tới khi Giang Khương tiến vào khu vườn nhỏ trước nhà mình mới thôi...
- Thế nào? Thằng ranh kia đã biết khổ chưa?
Ánh mắt Chu Thế Dương hơi lạnh lùng, nhìn cấp dưới đối diện, trầm giọng nói.
- Đúng thế... Chu tổng. Thằng ranh này bị Ban giám sát hẹn nói chuyện nửa giờ, sau khi đi ra liền tiến thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng... Lúc từ phòng làm việc của viện trưởng đi ra, sắc mặt hắn hơi hổ thẹn, xem ra là đụng phải tường rồi!
Người cấp dưới kia vội vàng trả lời.
- Hừ... Đó mới chỉ là bắt đầu thôi. Tôi sẽ chờ xem dáng vẻ lo lắng rối bời của thằng nhãi này...
Nghe thấy những lời này, rốt cục sắc mặt Cố tiên sinh cũng thoáng dễ nhìn hơn hai phần, sau đó hừ khẽ một tiếng nói:
- Bảo bố trí người, chuẩn bị tung tin đồn ra... Tôi xem thằng ranh này rốt cục có thể chống cự bao lâu!
- Vâng, thưa Chu tổng!
Chờ cấp dưới đi ra ngoài rồi, Chu Thế Dương đưa tay cầm điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.
- Tôi đã nói với ông rồi... Hiện tại chúng ta là người trên một chiếc thuyền, nếu tôi xảy ra vấn đề, ông cũng tuyệt đối không chạy thoát... Hiện tại rất có khả năng Ban giám sát đang điều tra hai người chúng ta... Cho nên giờ ông nên chuẩn bị sẵn đi... Nếu không mười mấy năm tâm huyết của chúng ta sẽ bị hủy trong chốc lát, ông không đau lòng nhưng tôi cũng không nguyện ý đâu...
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới truyền tới một giọng nói:
- Tôi biết rồi...
- Biết là tốt rồi... Phía bên Hồ Quang Dương tôi cũng sẽ tiến hành bí mật liên lạc, dò xét thử xem. Tôi cũng không tin là ông ta thật sự đã phục rồi!
Chu Thế Dương lạnh lùng nói.
Chu Thế Dương bố trí khiến một số dòng chảy ngầm bắt đầu cuộn sóng. Chẳng qua hiện tại Giang Khương cũng không có cách nào nghĩ nhiều được. Mặc dù hắn hận không thể lập tức bật người giải quyết xong việc này nhưng quyền quyết định lại ở Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, thậm chí là trên người Liêu Long Căn. Một vị thành viên viện ủy hội mới nhậm chức như hắn còn thiếu một chút tư cách...
Lần điều tra này nếu không phải để Tuyệt y đường yên tâm thì cũng không đến phiên Giang Khương, càng không có thể khiến Giang Khương nhanh chóng lên vị trí thành viên viện ủy hội nhanh như vậy.
Cho nên hiện tại Giang Khương cũng chỉ có thể yên tâm làm chuyện mình nên làm...
Vừa mới về đến nhà, hắn đã thấy Mã Tiểu Duệ vẫn chưa rời đi, rõ ràng đang đợi tin tức mình mang về.
- Thế nào? Giang Khương... Không sao chứ?
Quả nhiên thấy Giang Khương trở về, Mã Tiểu Duệ nhảy vọt dậy, lo lắng hỏi hắn.
Giang Khương cười cười, sau đó lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không sao rồi...chẳng qua phòng số 3 chỉ tìm tôi xác minh một chút chuyện mà thôi... Đã bảo cô đừng lo lắng mà!
- Thật sự không có việc gì sao?
Nhìn dáng vẻ thoải mái của Giang Khương, Mã Tiểu Duệ thoáng thở phào nhẹ nhõm, vẫn lo lắng hỏi lại.
- Thật sự không có việc gì mà...
Giang Khương cười cười, nhìn ánh mắt lo lắng của Mã Tiểu Duệ, thở dài nói:
- Chẳng qua chuyện tôi không sao cô cũng đừng tiết lộ ra ngoài. Hiện tại bên ngoài đang đồn đại là tình huống của tôi rất không ổn... Cô hiểu chưa?
Nghe Giang Khương nói vậy, Mã Tiểu Duệ thoáng sửng sốt, sau đó lại nhanh chóng hồi phục tinh thần, gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ ý của hắn rồi, tuy vậy vẫn lo lắng hỏi thăm:
- Giang Khương, lần này rốt cục là ai gây chuyện ở phía sau... Nếu không thì làm sao lời đồn đại này có thể truyền đi khắp nơi như vậy?
- Chuyện này... Cô cũng đừng hỏi nữa. Có liên quan tới sự kiện Long Sơn. Chẳng qua cô cũng không cần lo lắng... Trước tết nhất định sẽ có kết luận cho chuyện này!
Nhìn dáng vẻ tự tin củ Giang Khương, lúc này Mã Tiểu Duệ mới khẽ gật đầu, lại dặn dò hắn thêm hai câu, để hắn nhất định phải cẩn thận rồi mới uyển chuyển từ chối lời mời cơm của Tuyên Tử Nguyệt, rời đi trước.
Ăn cơm tối xong, chờ Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt thu dọn mọi thứ xong rồi, lúc này Giang Khương mới cười nói với Tuyên Tử Nguyệt:
- Tốt rồi... Ôm Tiểu Bảo tới phòng anh đi...
- Vâng...
Mặc dù không rõ Giang Khương định làm gì nhưng Tuyên Tử Nguyệt cũng vẫn ôm Tiểu Bảo tới phòng hắn. Mà Phan Hiểu Hiểu tất nhiên cũng tò mò đi sát phía sau.
Giang Khương đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, sau đó lấy bao thuốc chuẩn bị sẵn từ trong ngăn kéo ra, đổ vào bên trong bồn nước nóng kia.
Thuốc phấn rơi vào trong nước nóng, sau đó một mùi thuốc nồng đậm từ từ bốc ra khỏi bồn tắm.
Giang Khương tiện tay quấy quấy nước nóng vài cái, khiến tất cả bột thuốc dần dần tan ra trong nước, sau đó mới cười nói với Tiểu Bảo:
- Nào... Tiểu Bảo, ba tắm cho con nhé...
- Vâng...
Nhìn nước nóng đang bốc hơi, Tiểu Bảo cũng hơi hồi hộp, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn để Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt cởi quần áo trên người xuống.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiểu Bảo, trong lòng Giang Khương cũng không nén nổi xót xa. Lần đầu dùng thuốc tẩy tủy rèn thân thể cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo khóc cha gọi mẹ, khiến Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên cũng đau lòng cực kỳ, len lén quay đi lau nước mắt.
Chẳng qua may mắn là làm vài lần, Tiểu Bảo chậm rãi đã quen với nước thuốc. Mà hiện tại chứng kiến cảnh này, hiểu rõ rằng sẽ có đau đớn nên Tiểu Bảo mới có dáng vẻ như vậy.
- Không sao đâu... Tiểu Bảo, lần này nước sẽ hơi nóng một chút... Sẽ không khó chịu như trước kia đâu...
Thấy dáng vẻ giống như tráng sĩ nhỏ chuẩn bị hy sinh của Tiểu Bảo, Giang Khương cũng vội vàng trấn an không ngừng.
- Thật vậy sao? Ba?
Nghe thấy Giang Khương nói lời này, ánh mắt Tiểu Bảo không nén nổi sáng ngời.
- Đương nhiên... Mau tới, mau tới... Nếu để nước lạnh đi thì hiệu quả sẽ không tốt nữa...
Giang Khương mỉm cười nói.
- Vâng...
Tiểu Bảo đã cởi hết quần áo, lắc lư chạy tới, sau đó bò lên bồn tắm, nhìn nước thuốc bốc hơi mù mịt kia, sau khi chần chừ một chút liền vẫn vô cùng cẩn thận tiến vào trong bồn.
Cảm giác nước thuốc này quả thật hơi nóng nhưng lại có vẻ không khó chịu như trước, hàng lông mày vốn vẫn bởi lo lắng mà cau lại của Tiểu Bảo rốt cục cũng thả lỏng ra, sau đó vô cùng cẩn thận ngồi vào trong nước thuốc.
- Tiểu Bảo ngoan thật...
Phan Hiểu Hiểu đã từng cảm thụ nhiệt độ của nước thuốc, lúc này thấy Tiểu Bảo chỉ hơi cau mày, ngoan ngoãn ngồi ngập tới cổ, giờ cũng không nén nổi đau lòng.
- Đây là nước thuốc gì thế? Cũng là rèn luyện gân cốt sao?
Ngửi mùi thuốc đậm đặc khác với trước kia, Tuyên Tử Nguyệt cũng hơi nghi hoặc nhìn Giang Khương, nói.
Giang Khương cười cười, lắc đầu nói:
- Không... Hiệu quả chủ yếu của nước thuốc này là an thần, ích khí, hoạt lạc...
- Hả?
Nghe thấy lời này của Giang Khương, trong mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên một tia nghi hoặc. Nước thuốc an thần ích khí hoạt lạc dường như cũng không có tác dụng gì đặc thù với Tiểu Bảo cả. Tại sao Giang Khương lại giống như gióng trống khua chiêng như vậy.
Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cười cười, cũng không giải thích, chỉ đưa tay cầm một cái khăn lông mềm mại, lau nhè nhẹ nước thuốc lên người Tiểu Bảo, để cho nước thuốc có thể được nó hấp thu nhanh hơn...
Lau chậm rãi một hồi, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt lúc này liền thấy đôi lông mày Tiểu Bảo vốn nhíu chặt bởi nhiệt độ cao của nước, giờ chậm rãi giãn ra, toàn thân thư giãn hẳn, tựa vào bàn tay Giang Khương, tùy ý để Giang Khương nhẹ nhàng lau chùi, giống như đã ngủ trong bồn thuốc này vậy.
Nhìn Tiểu Bảo không ngờ ngủ luôn trong bồn thuốc, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt nhìn nhau, cảm giác nếu mình ngồi bên cạnh bồn thuốc này, bị hơi thuốc xông một hồi dường như cũng cảm thấy buồn ngủ, giờ mới tin tưởng thuốc này thật sự có tác dụng an thần.