Dương Tư Thần nằm trên giường kêu vọng ra ngoài. Nghe tiếng Dương Tư Thần thì Lục Kiều Hân bưng đồ ăn lên phòng của anh.
- "Dương Tư Thần. Em thấy anh có vẻ khoẻ lại nhiều rồi"
Cô nói với anh, nhìn khuôn mặt anh vẫn tỉnh bơ có vẻ lần này là anh không giả vờ ốm nữa. Cô đem đồ ăn đến bên bàn cạnh giường của Dương Tư Thần.
- "Súp em vừa nấu, anh ăn xem có vừa miệng không!"
Dương Tư Thần nhoẻn miệng cười, vẻ mặt cũng có vẻ bình thường không có dấu hiệu của người ốm nữa. Anh ngồi gần lại phía cô nói.
- "Lục Kiều Hân, hay em đút cho anh ăn đi"
- "Anh là con nít đấy à. Em không đút anh tự ăn đi"
- "Em không đút cho anh, anh không ăn!"
- "Vậy thì anh nhịn đi"
Tiếng bụng của Dương Tư Thần vang lên ọc ọc. Anh nhìn cô, anh không thèm ăn mặc dù bụng đang đói. Lục Kiều Hân quay lại nhìn vẻ mặt của anh mà nhíu mày.
- "Em không đút đâu anh tự ăn đi"
Dương Tư Thần vẫn ngồi đực ra một lúc không ăn, còn làm như thể Lục Kiều Hân gây nên tội gì với anh vậy. Một lúc sau Lục Kiều Hân mới miễn cưỡng cầm tô súp lên đút cho anh ăn.
- "Thật hết nói nổi với anh rồi"
Nhìn lại trên người anh có vẻ anh đã thay ra bộ đồ ngủ hình Doraemon của cô vào đó là một áo phông trắng quần đùi rộng thoải mái dài đến đầu gối.
- "Lục Kiều Hân, anh muốn đi tắm"
Lục Kiều Hân đang đút cho anh bỗng khựng lại đặt tô súp xuống bàn, như những lời bình thường cô nói.
- "Anh nói chuyện này với em làm gì?"
- "Em tắm cho anh đi"
- "Không!"
Dương Tư Thần nhìn gương mặt của cô kiên quyết nói nói những lời từ chối anh, anh liền đứng dậy đi vào nhà tắm cần thêm một bộ quần áo theo mà không nói lời gì.
- "Để em đi chuẩn bị nước ấm"
Dương Tư Thần đang cầm bộ quần áo đi về phía nhà tắm, thân thể cao lớn anh không thèm quay đầu lại mà nói với cô.
- "Không cần. Tắm nước lạnh"
- "Trời tối rồi. Anh tắm nước lạnh mà cảm chết à"
Dương Tư Thần trong ánh mắt như có một tia rảo hoạt anh lạnh lùng nói với thái độ khác hẳn.
- "Cảm chết em cũng đâu có quan tâm"
Nghe được câu nói này Lục Kiều Hân chỉ biết tức giận nhưng cũng không nói được gì nên lời. Mấy ngày qua anh là do cô chăm sóc vậy mà bây giờ lại bảo cô không quan tâm anh, anh muốn chọc tức cô hay sao chứ. Lục Kiều Hân khoanh tay trước ngực nói.
- "Được rồi. Anh thích tắm nước lạnh thì thì anh đi"
Một lúc sau Lục Kiều Hân đứng ở phía ngoài đã nhanh chóng nghe được những giọt nước bên trong nhà tắm được xả xuống. Cô nhìn về phía cửa phòng tắm có vẻ là anh chỉ mới khép hờ mà không khóa.
Tên Dương Tư Thần này có cần phải tới mức đó không chứ.
Lục Kiều Hân đang định cầm bát súp đi xuống bếp thì đột nhiên phía trong nhà tắm có một tiếng động lớn, cô không rõ nhưng có vẻ là vật gì bị rơi xuống sàn bị bể ra.
- "Dương Tư Thần. Có chuyện gì thế?"
Vài giây sau vẫn không thấy Dương Tư Thần có một tiếng động gì thì lòng cô lại càng thêm lo lắng, cứ nghĩ hay là nước lạnh quá anh bị trượt chân ngã bể đầu rồi chẳng nên.
Mới tưởng tượng đến đây cô liền đi đến phía phòng tắm mà không chần chừ.
Cũng may là cái cửa phòng tắm không khoá chứ không bây giờ cô không biết phải làm sao. Mở cửa ra cô nhìn xuống xung quanh không có người. Cô đang đi lại phía bồn tắm có ngăn cách bởi tấm rèm mỏng kia thì đột nhiên trượt chân ngã nhào về phía trước.
- "A"
Cả thân thể cô ngã lộn vào bồn tắm, những làn nước lạnh lẽo vội ngấm vào quần áo cô ướt nhũng hết, cơ thể cô run lên. Cô cảm thấy trong bồn tắm có người.
Cô ngước đầu lên phía trước trong làn tóc ướt rủ xuống, từ trên xuống dưới không khác gì chuột lột. Xà phòng trong bồn tắm bám khắp cơ thể.
Nhìn phía trước mặt cô là một nam nhân đẹp trai, cả thân thể anh trần như nhộng. Anh đang dựa người vào thành của bồn tắm khỏa thân hình 6 múi ướt át bóng loáng.
Tóc anh cũng ướt hết được vuốt ngược lên, khuôn mặt của anh nhìn chăm chăm vào cô đang ngồi chung bồn tắm với mình.
- "Lục Kiều Hân em vào đây tắm cho anh sao? Hay là muốn tắm cùng anh? Cả người em ướt hết rồi kìa"
Lục Kiều Hân chỉ biết đỏ mặt nhìn Dương Tư Thần, trong cái tình thế này cô không biết nói gì nên lời vội khua tay giải thích.
- "Không phải, hồi nãy em tưởng..."
Dương Tư Thần tiến sát lại gần cô, xà phòng trong bồn tắm cũng bắt đầu nổi nhiều bọt hơn, làn nước bồng bệnh, Lục Kiều Hân gượng cười.
- "Em đi ra ngoài"
Lục Kiều Hân chống tay vào thành bồn tắm định bước ra thì đã bị bàn tay to lớn của Dương Tư Thần giữ lại.
- "Cơ thể em ướt hết rồi còn muốn đi đâu, cảm thì sao?"
Chớp mắt, nhanh chóng khuôn mặt đẹp trai của anh đã tiến gần lại gương mặt của mình. Mọi thứ diễn ra rất chậm, rất bối rối, hồi hộp.