- "Đại Ác Ma, xin anh tha cho em. Em biết lỗi rồi"
Dương Tư Thần thấy cô như vậy thì cũng thích thú hơn. Anh thích nhất cảm giác nữ nhân dưới thân mình cầu xin mặc dù anh biết sẽ không bao giờ tha, bờ môi mỏng của anh nhếch nhẹ lạnh lùng hỏi.
- "Vậy em nói đi, tội của em là gì? "
Lục Kiều Hân lắc đầu, ngày chính cô cũng không biết mình tội gì thì làm sao có thể trả lời, anh hỏi như thế là đẩy cô vào thế khó rồi. Anh thấy vậy nói.
- "Lục Kiều Hân, tội của em là quyến rũ tôi. Tôi sẽ phải trừng phạt em"
Tại sao lại vậy!? Rõ ràng anh là người ức hiếp cô, bây giờ lại nói dối trắng trợn khiến anh ta là người bị hại. Lục Kiều Hân uất ức nhìn anh không cam lòng.
Dương Tư Thần tiện tay cởi thắt lưng của mình ra, nắm hai tay cô lại rồi trói hai tay cô lên đỉnh đầu. Mặc cho cô giãy dụa kịch liệt, bờ môi mỏng không ngừng gặm nhấm từng thớ thịt ở cổ cô.
Mỗi lần anh ngửi mùi hương của cô thì anh cũng không thể nào kiềm lòng nhẹ nhàng vuốt ve vùng vai mềm mại rồi cắn yêu như một con thú cưng, anh trượt xuống vùng núi non đầy đặn mà cắn mút.
Phía chân đạp nhiều lần nhưng vẫn không hề hứng gì đến anh cả, miệng nhỏ của cô khẽ rên khiến anh như điên lên cơn loạn lạc của bản thân. Một tay bóp mông tròn một tay đùa giỡn với quả bồng đào, hai chân trắng nõn của cô không ngừng nghỉ mà lên cân để cựa quậy.
- "Ư...ưm~"
Anh cắt mút quá bồng đào đến chín đỏ thì lại trượt xuống vùng eo nhỏ, hôn đến rốn thì dừng lại, tay khẽ lột bộ bỏ hết vật cản trên người hai người ra, thân cô bây giờ trần như nhộng lại bị anh chiêm ngưỡng từ A đến Z Không sót chỗ nào.
Ba vòng của cô cũng khá chuẩn, nếu thân hình này xếp thứ hai đã sắc đẹp thì sẽ không có ai xếp thứ nhất, gương mặt cô cũng có một không hai.
Nhìn thức ăn ngon nghẻ như vậy miệng anh lại nhếch lên một cái, anh khẽ tách hai đùi cô để sang hai bên hông của mình, đặt thứ ấm nóng vào bông hoa kiêu hãnh mà cọ xát. Theo phản ứng cô kẹp chân lại nhưng đã mắc thân anh ở giữa.
Cự Long liên tục cọ xát khiến người cô dần dần khó chịu hơn nữa, đôi mắt như sương mai mờ ảo nhìn anh như một sự cầu cứu, kế hoạch lạt mềm buộc chặn của anh dường như đã thành công!
Không để cô phải đợi lâu nữa anh sẽ tiến vào bên trong thật nhẹ nhàng với tốc độ ánh sáng)
[Cảnh báo có H+ người đọc nếu ai không muốn vướng sự đen tối thì có thể lướt đọc chương mới]
Lục Kiều Hân đầu đau điếng tới phát khóc, anh là đang muốn chơi đùa cô kiểu gì đây!? Bông hoa kiêu hãnh kia của cô liên tục nở ra rồi khép lại bao bọc lấy vật thế kì lại làm hại đến nó. Cô càng hẹp lại khiến anh cũng đau không kém một con quái thú đột nhiên lật mặt hiền khô nhẹ nhàng an ủi cô.
- "Thả lỏng ra, sẽ không đau nữa đâu"
Dương Tư Thần hôn nhẹ lên quả bồng đào đang phập phồng kia. Lục Kiều Hân nghe lời thả lỏng, không hiểu vì sao cô lại có thể rơi vào tình cảnh như thế này...
Anh bắt đầu ra vào nhẹ nhàng như lời anh đã nói, khẽ cúi thấp người hôn lên chán đang xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng của cô. Động tác dần dần mạnh lên theo nhịp đến cô cũng không hề nhận ra cho tới khi nhận ra được thì anh đang rất cuồng bạo, cuồng bạo tới nỗi không thể ngừng lại.
- "Dương Tư Thần anh...Huh...um...a.hh...hic...hic...hic"
Những tiếng rên nỉ non được vang lên trong khuôn miệng nhỏ, vì sự vùng vẫy của cô nên đôi tay cô đã được giải thoát từ chiếc thắt lưng của anh. Cô bâú vai anh,tay cô để lên trán mình nhưng mồ hôi sớm đã nhễ nhại.
Vì đau nên cắn môi đến bật máu rồi lại tự cắn tay mình. Dương Tư Thần thấy vậy liền lôi tay cô ra để nhanh cánh tay vào miệng cho cô cắn, quả bồng đào không ngừng rung rinh...
Bây giờ ở lưng anh cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng hai tay cố ôm lấy lưng anh mà cào cấu như đang muốn trả thù vì đã làm cô đau. Dương Tư Thần cho Cự Long ra bên ngoài. Cô cứ tưởng mình đã thoát nạn nhưng không! Anh lật người cô út sấp xuống kéo không cô lại gần phía mình, anh dùng hết sức của mình cho Cự Long lấy đà chạy thật nhanh vào trong động Hoa Nguyệt.
- "Ư"
Lục Kiều Hân trợn tròn mắt khắp thân như có luồng điện cao áp chạy qua, anh không ngờ tư thế này lại dễ dàng như vậy. Hai tay anh bóp lấy eo cô vùng eo cô bây giờ đã cảm thấy thật khó chịu bên trong mà không ngừng vặn vẹo. Cự Long thì vẫn thích thú chạy ra chạy vào đều đều.
- "Ưm...a...ưm...hic..hic"
Tiếng phạch phạch thật là ai muội phát ra, đêm hôm đó hai người không ngừng vật lộn đánh nhau 7749 hiệp triền miên nữa mới chịu nghỉ ngơi...