Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tư Thần ngồi lại ghế, mãi một lúc sau cô người hầu kia quay lại nói.



- "Thiếu Gia. Em tìm mà không thấy tiểu thư đâu"



Dương Tư Thần bất ngờ đứng lên, anh không hiểu sao sau khi mình nghe nói như vậy thì lại cảm thấy khó chịu mà không biết lý do, anh nói.



- "Đi tìm khắp nơi cho tôi"



- "Vâng"



Tuyết Mai vội chạy đi tìm, cả ngày hôm nay Tuyết Mai cũng chỉ chú tâm vào công việc của mình nên không để ý là Lục Kiều Hân đã đi đâu.



Dương Tư Thần vẫn lạnh lùng lãnh khốc như vậy ngồi lại ghế, trong lòng nghĩ việc gì phải bận tâm chỉ vì một cô gái không rõ danh tính mà phải khó chịu trong lòng, con người anh trước giờ coi mạng người như cỏ rác sẽ không có chuyện quan tâm đến tính mạng của ai.



Mọi người hầu trong nhà bắt đầu đi tìm kiếm khắp nơi kêu muốn khan cả cổ họng mà không nghe cô hồi âm, nếu còn ở trong nhà nhất định sẽ dễ dàng biết vị trí.



Dương Tư Thần nói.



- "Không cần tìm nữa"



- "Thiếu gia, nhưng người vẫn chưa thấy cô ấy vừa mới mới hồi phục lại còn bị mất trí nếu đi lung tung bị người xấu bắt mất thì..."



Vừa nghe người kia nói đến đây lòng anh lại càng khó chịu hơn nữa, anh cũng không biết bản thân mình như vậy là sao chẳng lẽ anh đang lo cho cô...! Anh chỉ muốn đi tìm cô ngay lúc này.



Chân anh bất giác đứng dậy đi khắp nơi trong lòng vẫn luôn có một nỗi bất an không Tên... Bên ngoài thì anh vẫn lạnh lùng với cô như vậy tỏ ra không quan tâm đến sống chết của cô nhưng vẫn không thể ngồi yên.



Một lúc sau cô bước từ trên tầng thượng xuống dưới nhà, hóa ra cô lên ngắm hoàng hôn lại bị vẻ đẹp đó cuốn hút tới nỗi ngủ quên lúc nào không hay, mãi lúc tỉnh dậy thì trời cũng đã tối đen cô nhẹ bước từng bậc thang trong đôi chân trần trắng nõn.



Hồi nãy vì ngủ quên mất nên cô không nghe gọi, bây giờ xuống căn nhà mọi người lại rất ồn ào kêu tên cô.



- "A tiểu thư kia rồi"



Tuyết Mai nhìn Lục Kiều Hân vừa đi xuống liền reo lên, mọi người hầu thở phào. Dương Tư Thần chuyển từ trạng thái lo lắng sang vẽ mặt tức giận. Lpục Kiều Hân nói.



- "Xin lỗi hồi nãy lên tầng thượng hóng mát nhưng ngủ quên mất"



Lục Kiều Hân vừa nói hết câu liền bị Dương Tư Thần chạy lên nắm thật chặt cổ tay cô kéo xuống nhà.



- "Á Đại Ác Ma, tay tôi đau quá"



- "Lúc trước tôi bảo cô thế nào. Tôi cấm tuyệt đối cô được đi lung tung trong nhà cô có nghe không? Cô sau khi nhớ lại thì hãy rời đi ngay lập tức cho tôi mà không... tôi sẽ điều tra xem cô là ai sau đó trả có về nhà mới được"



Dương Tư Thần bây giờ như một con quái thú được tăng cấp bậc level.



- "Đại Ác Ma Tôi xin lỗi. tôi không nên làm phiền anh như vậy, tôi sẽ rời đi ngay"



Lục Kiều Hân đi thẳng ra cửa để đời đi Dương Tư Thần nhìn theo bóng lưng nhỏ của cô mà không thể chịu được, anh ngồi lại ghế với tư thế cao lãnh nói ghì giọng.



- "Quay lại, tôi còn chưa có lệnh mà cô dám rời đi"



Mấy người hầu nhìn vào mắt nhau mang ý cười anh, không ngờ tính cách của Dương Tư Thần anh lại biến thể ra mức này rồi, rõ ràng hồi nãy còn lo lắng cho cô còn đi tìm cô. Nhưng sau khi thấy cô lại nói là muốn cô rời đi, khi cô đi rồi lại không cam lòng.



Chẳng lẽ Thiếu Gia nhà họ biết yêu rồi! yêu từ anh mắt đầu tiên chăng!?



Lục Kiều Hân sẽ bước chân quay lại phía Dương Tư Thần, ngay cả cô cũng không hiểu anh đang muốn gì, cứ quần cô như chong chóng vậy, khi thấy cô đã đứng trước mặt mình anh hất cằm ra hiệu cô ngồi xuống bàn ăn.



Khuôn mặt xinh xắn không có biểu cảm phong tái cô vẫn kiêu hãnh như lúc trước, vẫn là một phong thái của một nữ cơ trưởng quyền lực nhưng tiếc là cô không còn nhớ nữa. Cô cảm thấy căng thẳng hơn hẳn khi tiếp xúc gần với anh.



- "Ăn đi"



Dương Tư Thần cũng không thể nói câu gì cho dễ nghe hơn được một chút, anh nói một câu cộc lốc nhưng lại mang hàm ý quan tâm mà mời cô ăn. Khi không đang yên lặng đột nhiên tiếng điện thoại của một cô người hầu nào đó vang lên.



Thì ra cô ta đang lén chơi điện thoại nhưng lại quên tắt âm, cô người hầu đỏ mặt tía tai biết mình sẽ chết chắc phen này, nhanh chóng cô người hầu chạy lại quỳ gối dưới chân Dương Tư Thần.



- "Thiếu gia là do em trót dại"



Đôi mắt Dương Tư Thần đen như vòng xoáy địa ngục nhưng đột nhiên lại không xử lý cô người hầu kia, yên lặng lắng nghe tiếng điện thoại trong video là đoạn thông tin báo chí đang đưa tin.



"Mới đây chiếc máy bay.... được cơ trưởng Lục Kiều Hân lái bị lỗi hệ thống dẫn đến tai nạn trên không trung, chiếc máy bay bị rơi xuống khu vực khu rừng phía Tây, tuy không có người thiệt mạng nhưng tất cả được tìm thấy trong tình trạng bị thương nặng đến nay vẫn chưa tìm thấy cơ trưởng Lục Kiều Hân. Mọi người cho là mất tích trong phạm vi đó, đây là một số hình ảnh của nữ cơ trưởng để nhận dạng nếu ai thấy có người giống trong bức ảnh này thì báo lại vào số máy 09**...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK