Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nghĩ đến thống đốc Dương Tiêu Hồng cũng không thoát khỏi sự ngạc nhiên, ai nấy cũng đều lo cho tình hình của ông và con trai của ông nhưng khi nhìn lại chiếc du thuyền đã sắp cháy rụi thì ai ai vẻ mặn cũng không còn một chút hy vọng nào.



Bọn họ thật sự đã chết!?



Quả thật khi xuống thuyền bọn họ lại cũng không để ý đến đến Dương Tiêu Hồng, ai nấy ở đây cũng biết chắc chắn ông và con trai ông chưa thoát khỏi thuyền, vả lại Dương Tiêu Hồng ông ta có thân phận nổi bật như thế nào... ai mà chẳng để ý.



Chu Linh Linh ngồi cục xuống mặt cái, ra vẻ nỗi niềm xót xa đối với người chồng và ba chồng của mình, ai lấy nhìn vào cũng không thể không nhói lòng thay cho cô ta. Khi người mình yêu chết đã là một nỗi đau đớn tột cùng rồi, vả lại Dương Tư Thần anh cũng là một một nam thần mà biết bao nhiêu cô gái ao ước về những điều ước viển vông.



- "Hu hu hu sao lại như thế nà.y Dương Tư Thần, anh không thể chết được, sao anh lại bỏ em!"



Chu Linh Linh nằm vật xuống bãi cát nơi một đàn người đang đứng đây chứng kiến, tiếng khóc trói tai cứ thế mà vang lên bay vào thính giác của bọn họ. Dù bọn họ biết lỗi một phần hôm nay cũng là do nhà họ Chu vì đã lập ra một bữa tiệc này nhưng cũng không thể nào không đáng thương thay cho Chu Linh Linh đang nằm khóc vật vã.



- "Tôi thật đáng chết, tôi thâtừ đáng chết"



Chu Lão Gia tự tay bả vào mặt mình rất nhiều, nhìn hai bên mặt của ông ta cũng có vẻ hơi đỏ lên, từng cái tát nghe rõ mồn một khiến mọi người quay lại nhìn ông, tự vả rồi nói



- "Nếu tôi không có chủ ý làm ra bữa tiệc này thì hôm nay thông gia của tôi không ông thể nào rơi vào nguy hiểm chết người như vậy được, tôi còn hại đứa con gái yêu quý của tôi mất chồng, tôi cũng mất con dể"



Một người thấy vậy cũng liền đi lại ngăn cản ông ta đang tự tát mình. "Chu lão gia có gì thì thì cũng không nên tự hại bản thân mình như vậy chứ"



""Đúng rồi""



Mấy người ở sau chứng kiến cũng đồng thanh vang lên. "Quả nhiên là một gia đình bất hạnh mà!"



- "Hu hu hu, chồng ơi anh đừng chết"



Những lời nói của Chu Linh Linh được thốt ra đến đau lòng khiến ai cũng phải rớt nước mắt theo, nhưng họ không hề biết nếu như sự thật được phơi bày mà nghe được những lời khóc bây giờ của cô ta thì sẽ đáng khinh đến mức nào.



Chiếu du thuyền cháy lụi tàn gần hết trong đây không có ai đủ can đảm chạy về phía đó để cứu người tại vì họ đều biết trước kết quả, dù nếu như có đến cứu đi nữa thì người có khi cũng cháy thành tro bụi mất rồi! Vụ cháy diễn ra lâu như thế cơ mà!



Một quý cô thấy Chu Linh Linh rất đáng thương cũng đi đến đỡ Chu Linh Linh đứng lên.



- "Dương phu nhân, nín đi đừng khóc nữa nha, mọi người sẽ tìm cách cứu chồng cô"



Vị quý cô kia chạy đến an ủi những điều thật sự không thể có thật và cũng không bao giờ diễn ra được. Chu Linh Linh nghe vậy gạt đi những giọt nước mắt giả tạo trên má đang lăn xuống, khuôn miệng cô ta gợi ra vẻ cười, cười ở đây không phải vì vui mừng cho những lời an ủi trước đó mà là cười vì trong lòng cô ta đã mãn nguyện được kế hoạch, biết được sẽ không có chuyện Dương Tư Thần không thể không chết.



Vị Quý Cô kia cũng không ngờ đến chỉ cần một lời động viên như thế mà Chu Linh Linh có thể tươi cười đến vậy. Dù biết là đang cố gắng an ủi để Chu Linh Linh đỡ buồn nhưng không ngờ tình huống này ngoài dự đoán.



Nhìn chiếc du thuyền đang dần dần cháy rụi tàn trên mặt nước. Những mảnh vụn nhỏ dần dần lặn xuống nước, một tiếng nổ vang lớn khiến mọi người nơi đây cũng hoảng hốt mà giật mình, vì những mạch điện trên chiếc du thuyền đã chạm tới độ nóng đỉnh điểm của nó nên đã phát nổ.



Lần này cho thấy chắc chắn thống đốc Dương Tiêu Hồng và con trai của ông là Dương Tư Thần có 10 cái mạng cũng không thể sống sót nổi. Chu Linh Linh lòng không thoát khỏi vui mừng vì kế hoạch thành công, miệng định cười lớn nhưng vì đang còn trong vai diễn của một vị phu nhân mất chồng nên đã kìm lại cái nụ cười kia mà chuyển sang một loại tiếng khác.



- "Háu hú hú, hức hức hức, hic hic...Hi hu hu"



Mặt hồ vừa trải qua một chấn động lớn mà bây giờ đã phẳng lặng như tờ, dần dần dấu tích của chiếc du thuyền còn sót lại đã chìm dần xuống đáy đại dương như chưa hề tồn tại. Ai nấy ở nơi đây cũng đắng lòng cho cái chết oan của hai cha con tài giỏi hơn người kia. Cũng có người ghen tị lấy đó làm vui nhưng đa số đều là buồn thay.



Rất nhanh sau đó thông tin này cũng đã đến tay những cục bộ cảnh sát, họ sau khi nghe được tin thì cũng bất ngờ không khác gì những người chứng kiến ở đây, một thông tin buồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK