Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1039

Chúc Hứa vẫn chưa trở lại, toàn bộ căn hộ chỉ có cô và anh.

Tô Nhược Hân biết, lúc này dù cô có kêu lên kháng nghị cũng vô dụng.

Huống chỉ, cô cũng không muốn kêu lên lắm.

Cô muốn buổi tối hôm nay có thể tiến thêm một bước với Hạ Thiên Tường.

Sau đó, mới đi vào phòng tắm, tất cả đồ trên người đều bị bàn tay kia của người đàn ông cởi sạch.

Tô Nhược Hân ôm cánh tay giội nước nóng, nhắm mắt lại tựa vào người anh, có lẽ bởi vì nghĩ đến đồ mà mình mua, thời gian dần trôi qua, đã cảm thấy cơ thể nóng lên vì nhiệt độ nước.

Càng ngày càng nóng.

Khi suy nghĩ còn đang lơ lửng, đột nhiên Hạ Thiên Tường đập vào tường, Tô Nhược Hân đã bị ép tựa vào trên gạch men sứ hơi lạnh.

Mùa hè thế này chỉ cảm thấy mát lạnh.

Mắt thấy đầu Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng cúi xuống, ngón tay Tô Nhược Hân chạm vào môi anh, nhẹ nhàng nói: “Đi về phòng.”

“Được.” Giọng nói của Hạ Thiên Tường vô cùng trầm thấp, sau đó, kéo lấy khăn tắm quấn Tô Nhược.

Hân lại, quay về trong phòng.

Ánh sáng ấm áp của đèn tường xen lẫn với đèn neon lấp lánh bên ngoài phòng lọt vào tầm mắt, Tô Nhược Hân được thả xuống rất khẽ khàng.

Cô nhắm mắt hít thở sâu.

Mỗi một khung cảnh như thế này trước đây đều hiện lên trước mắt rõ mồn một.

Nhưng lần này lại luống cuống nhất.

“Đèn.” Cô nhẹ nhàng nói một chữ.

Hạ Thiên Tường tiện tay tắt đèn.

Nhưng Tô Nhược Hân phát hiện, càng ở trong bóng tối, tất cả giác quan càng mẫn cảm.

Nhẹ nhắm mắt lại, Tô Nhược Hân tự nói với mình phải thả lỏng.

Sau đó tay nhỏ lặng lẽ lấy một viên.

Giữ chặt trong lòng bàn tay.

Cô có hơi hoảng.

Càng xấu hổ hơn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Khung cảnh quen thuộc cũng lặng lẽ trôi qua.

Bàn tay nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân chợt nắm lấy tay Hạ Thiên Tường.

Mà trong lòng bàn tay, chính là một cái mà cô vừa âm thầm bóc ra.

Bởi vì vẫn luôn giữ trong lòng bàn tay nên có cảm giác ấm áp.

“Cái gì đây?” Trong bóng tối, Hạ Thiên Tường hỏi nhỏ một câu.

Miệng Tô Nhược Hân mím lại, cô không nói gì.

Anh là đàn ông, anh không thể không biết đây là gì được.

Anh hỏi cô, cô càng khó mà mở miệng.

Cô nói không nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK