Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 465

“Tớ biết rồi.”

Cúp máy xong, Tô Nhược Hân bắt đầu lên mạng tìm trường đại học mà điểm của cô có thể đăng ký.

Đương nhiên chắc chắn phải là trường có khoa Y, nếu không cô sẽ không đăng ký.

Cho nên số trường đại học có thể lựa chọn cũng rất ít.

Chỉ có mấy trường đại học có khoa Y.

Đầu tiên lúc nhìn thấy đại học T, ánh mắt cô trở nên tối tăm, tựa như một đứa bé tức giận dùng tay che đi tên trường.

Chỉ vì đó là một vết thương trong lòng cô, vừa nhìn thôi đã thấy khó chịu.

Lướt web một lúc, điện thoại chợt reo lên.

Cô thoát khỏi trang tìm kiếm đọc tin nhắn.

“Đã uống thuốc xong, Nhược Hân ngủ ngon.”

Tô Nhược Hân đọc hết lần này đến lần khác, mãi không dời mắt đi, cứu thế ngơ ngác nhìn tin nhắn này của Hạ Thiên Tường.

Cô nghĩ cô thật sự thích Hạ Thiên Tường rồi, anh chỉ gửi một tin nhắn mà cô cứ đọc mãi.

Đang nhìn chằm chằm, trên màn hình chợt xuất hiện thêm một tin nhắn nữa.

“Nhớ em.”

Hai chữ vô cùng đơn giản.

Tô Nhược Hân cong môi nở một nụ cười ngọt ngào, không hề thấy xấu hổ trả lời lại một câu: “Hình như em cũng hơi nhớ anh.”

Lúc gửi tin nhắn, tay cô hơi run rẩy.

Có phải cô không dè dặt lắm không.

Lúc gửi đi, thậm chí cô còn nghĩ sẽ thu hồi, nhưng cuối cùng vẫn không làm.

Vì cô cảm thấy lúc này Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng giống với cô, đang nhìn chằm chằm điện thoại của anh.

Cho nên bây giờ dù cô có thu hồi cũng vô dụng.

Chắc chắn Hạ Thiên Tường đã đọc được rồi.

Sau đó nghĩ tới khả năng này, Tô Nhược Hân lập tức che mắt mình lại, dường như che mắt như thế, Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng không nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi vậy.

Điện thoại chợt reo lên.

Cô giật mình nghe máy, lập tức nghe Hạ Thiên Tường ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh không phải chỉ hơi nhớ, mà là rất nhớ em.”

Tố cáo một cách trần trụi, giống như vẫn mang mùi oán trách.

Tô Nhược Hân mím môi: “Đó là chuyện của anh.”

Anh nhớ cô bao nhiêu, đó là chuyện của anh mà.

“Thế thì em cũng rất nhớ anh, chứ không phải là một chút.”

“Đó là chuyện của em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK