Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 737

“Được.”

Hạ Thiên Tường thu xếp xe xong, lập tức gửi lại một tin nhắn cho Tô Nhược Hân: “Em chờ anh, anh sẽ nhanh chóng trở lại.”

Lúc Tô Nhược Hân đang bối rối, lại nghe Điền Hải Niệm nói với vẻ vô cùng mất mát: “Chiếc xe kia rời đi rồi. Hu hu hu, thật sự nhìn còn chưa đủ mà. Cũng không biết cả đời này mình còn có thể nhìn thấy được nữa không.”

Tô Nhược Hân gõ vào đầu cô ta: “Cô lên mạng tìm video, vừa tìm sẽ thấy cả đống. Cô có thể xem mỗi ngày suốt cả tháng mà không đụng hàng.”

“Trong video lắm cái giả lắm. Tôi muốn xem xe thật, xe thật mới có hứng.”

“Vậy còn không phải là bốn bánh xe nâng một thân xe à, đâu có thay đổi gì lớn đâu.” Tô Nhược Hân lơ đễnh nói.

“Được rồi, không nói chuyện xe nữa, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Tô Nhược Hân cúi đầu liếc nhìn tin nhắn lại của người đàn ông kia trên màn hình điện thoại, hơi do dự nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút việc quên chưa xử lý. Các cô đi trước ăn đi, không cần chờ tôi đâu.”

“Bọn tôi sẽ chờ cô, chắc một hai phút là xong chứ?”

Mặt Tô Nhược Hân đỏ lên: “Có lẽ không… không thể.”

Cho dù có thể, cô cũng muốn nói là không thể.

Cô không thể nói cho các cô ấy biết là cô muốn ở lại chờ Hạ Thiên Tường chứ?

Cô không muốn nhiều người biết chuyện của cô và Hạ Thiên Tường.

Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ tới những lời người đàn ông kia từng nói với cô tối qua, không hiểu sao lại cảm thấy lúc trước anh từ chối ở cùng với cô, tuyệt đối là có nguyên nhân nào đó có thể làm cô không thể tiếp nhận được.

Sau này cô vẫn phải nghĩ cách điều tra ra.

Nếu không cô sẽ cảm thấy có thứ gì đó chắn ngang giữa mình và Hạ Thiên Tường, khó có thể vượt qua.

“Tô Nhược Hân, bụng cô khó chịu à?” Điền Hải Niệm rất đơn thuần hỏi.

“Đúng… đúng là có hơi khó chịu.” Tô Nhược Hân đã biết các cô ấy hiểu nhầm.

Có điều, bây giờ cũng chỉ có thể nói theo sự hiểu nhầm của các cô ấy.

Ai bảo cô không chịu phấn đấu, cứ muốn gặp Hạ Thiên Tường chứ.

“Vậy được, chúng tôi đi trước đấy. Cô cứ chậm rãi ngồi phòng vệ sinh đi, ha ha.” Điền Hải Niệm kéo người rời đi.

Tô Nhược Hân chỉ đành phải đi một chuyến tới phòng vệ sinh mang tính tượng trưng, sau đó đi ra ngoài.

Cô đi tới dưới gốc cây ngoài cửa phòng khám bệnh kia, không ngờ chính là nơi buổi trưa hôm đó vào nửa tháng trước, cô bị Hạ Thiên Tường cúp máy, sau đó anh còn nói bọn họ là bạn bè.

Giây phút đó dường như mới xảy ra ngày hôm qua.

Cô đang ngây người đứng ở đó, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, đột nhiên có tiếng còi xe vang lên.

Tô Nhược Hân quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe Sagitar lạ không mấy bắt mắt. Cô nhận ra loại xe này.

Nhà mấy người bạn học thời cấp ba của cô đều mua loại xe này. Có người nói nó có lợi ích kinh tế thiết thực, rất thông dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK