Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 249

“Hứa Hứa đến bên ông, ông có bánh kẹo cho cháu.”

“Không cần, mẹ nói rồi, không thể ăn bánh kẹo của người xa lạ, sẽ bắt cóc cháu.”

“Không phải cháu gọi ông là ông sao, ông không phải người xa lạ.” Lương Viễn yêu ai yêu cả đường đi lối về, bởi vì Tô Nhược Hân nên chọc cười Chúc Hứa.

Còn tưởng rằng sẽ chán ghét cậu bé, không ngờ cậu nhóc này cũng rất thú vị.

“Gọi ông là bởi vì lễ phép, cũng không thể gọi ông là chú được.” Chúc Hứa nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Ông già như vậy rồi, vẫn nên gọi là ông mới đúng.”

“Hứa Hứa, gọi ông không đúng, gọi cụ mới đúng.” Phát hiện Lương Viễn bị một cậu bé nói cho không trả lời được, lúc này Hạ Thiên Tường càng nhìn Chúc Hứa càng thấy thuận mắt.

Thái độ thù địch đối với Chúc Hứa lúc đầu đã sớm biến mất không còn chút nào.

“Cụ cũng được.” Vừa nãy Chúc Hứa đã nhìn thấy nhân viên giao hàng mang đồ chơi đến, rất nhiều rất nhiều.

Hơn nữa còn nghe thấy Hạ Thiên Tường nói là mua cho cậu bé, cộng thêm Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường mang lại cho cậu bé cảm giác thân thiết, vì vậy lúc này cậu bé vô điều kiện đứng về phía Hạ Thiên Tường.

Lương Viễn cảm thấy mình chỉ đến chậm một bước mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, dường như rút ngắn quan hệ với cậu nhóc này khá là khó khăn.

Nhưng ông ta cũng không nản lòng: “Hứa Hứa, trang trí trong căn hộ này chẳng ra sao cả, hay là cháu và chị Tô đến căn hộ lớn của ông ở, được không?”

“Cụ, cụ gọi sai rồi, đó là dì nhỏ không phải chị Tô, nếu không chú Hạ nghe thấy sẽ không vui vẻ.” Chúc Hứa nghe xong, trịnh trọng trang nghiêm uốn nắn lại lời của Lương Viễn.

“Phụt” một tiếng, Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng, cậu nhóc này cũng rất tinh ranh, xem ra sau này cô nói gì với Hạ Thiên Tường cũng phải lén nói sau lưng cậu nhóc này.

Không thể nói ở trước mặt cậu bé nữa.

“Dì nhỏ cười cái gì?” Nhóc tinh ranh Chúc Hứa nhìn Tô Nhược Hân.

“Đến ăn cơm, ngoan, đừng để đói bụng.” Buổi sáng vừa dậy đã phải xử lý chuyện của Chúc Yên, cô vẫn chưa ăn bữa sáng, nghĩ lại có lẽ Chúc Hứa cũng chưa ăn gì.

Dù sao, Chúc Yên chết rồi, căn phòng thuê kia lập tức loạn lên, chắc chắn Chúc Cương không có tâm trạng chăm sóc việc ăn uống của Chúc Hứa.

Chúc Hứa vừa nghe thấy ăn cơm, đôi chân ngắn lập tức chạy đến trước bàn ăn, sau đó ngốc nghếch bò lên ghế dựa cạnh bàn ăn: “Dì nhỏ, chú Hạ, có thể ăn rồi chứ?”

Tăng Hiểu Khê thấy Chúc Hứa thân thiết với Hạ Thiên Tường nhưng không để ý đến Lương Viễn, cho nên nhìn Lương Viễn nói: “Ngài Lương, nơi này không chào đón ông, ông không phát hiện ra sao?”

“Hình như cũng không chào đón bà, từ khi bà vào đến giờ, nhóc con và Tiểu Hứa cũng không nói với bà câu nào.” Lương Viễn chẳng quan tâm, nhưng câu nói này lại khiến Tăng Hiểu Khê không trả lời được.

Tô Nhược Hân le lưỡi một cái, lần đầu tiên phát hiện hóa ra các ông lớn bà lớn ở với nhau thế này: “Bác Lương, dì Tăng, muốn ăn cơm cùng không?”

Sở dĩ cô nói như vậy, tất nhiên là xoa dịu tình trạng giương cung bạt kiếm giữa hai người, đồng thời cũng là lễ phép cần có.

Cho nên, dù hỏi vậy nhưng cũng không phải thật sự muốn mời hai người bọn họ ăn cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK