Anh không nói gì.
Nhưng anh lạnh lùng cao quý đứng đó khiến cho người đang lao tới không tự chủ được dừng bước, không ai dám động vào anh.
Đám người đó không dám động đến Hạ Thiên Tường, nhưng lại ra tay với người Tăng Hiểu Khê dẫn đến, nhất thời hiện trường có hơi hỗn loạn.
Sau đó, một người bước ra từ trong đám đông.
Khi Tô Nhược Hân nhìn thấy người đó, cơ thể khẽ run lên.
Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói với người đang đằng đằng sát khí bước đến: “Ai muốn động đến Tô Nhược Hân thì phải qua được ải của tôi trước.
”
“Hạ Thiên Tường, cô ta hại chết em gái tôi, giết người đền mạng, nếu anh tránh ra thì tôi nể mặt anh, nếu anh không tránh, đừng trách tôi ra tay, Chúc Cương tôi chắc chắn phải trả thù cho em gái.
”
“Không tránh.
” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại lạnh lùng nói ra hai chữ này, anh vẫn điềm tĩnh đứng trước mặt Tô Nhược Hân như là thần hộ vệ của cô.
Càng ngày càng có nhiều người, mà bên phía Tô Nhược Hân chỉ có cô, Hạ Thiên Tường, Tăng Hiểu Khê và mấy người bà ta dẫn đến, chẳng mấy chốc họ đã bị bao vây trong góc.
Thấy Chúc Cương mặt mũi đỏ bừng, xắn tay áo chuẩn bị sẵn sàng, Tô Nhược Hân nắm lại tay Hạ Thiên Tường, khẽ nói: “Để tôi nói chuyện với anh ta.
”
“Không được.
” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Chúc Cương, từ khi Chúc Cương nói ra thân phận của mình, anh đã biết người này nguy hiểm với Tô Nhược Hân nhường nào.
Tô Nhược Hân không nói nên lời.
Đọc ????????????????ện ch????ẩn không q????ảng cáo -- TR????????TR????????E ????.V???? --
Thấy Chúc Cương vung nắm đấm vào Hạ Thiên Tường đang bảo vệ mình, cô hoảng loạn nhắm mắt lại, hét lớn: “Không được.
”
Tiếng hét này vang lên, đến chính cô cũng phải giật mình.
Giống như một cái loa phóng thanh, cũng thần kỳ ngăn được tình cảnh hỗn loạn trước mắt.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều lập tức tập trung vào cô.
Dù cô chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ, nhưng mọi người vẫn tập trung vào cô.
“Tôi là Tô Nhược Hân, chuyện do tôi mà ra, các anh có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng đánh nhau.
”
“Tô Nhược Hân, cô đang thừa nhận mình đã hại chết Yên à?” Chúc Cương đỏ mắt, chỉ tay vào Tô Nhược Hân, nếu không vì Hạ Thiên Tường chắn trước mặt thì có thể anh ta đã tiến lên bóp chết cô rồi.
“Tôi chỉ nói chuyện do tôi mà ra thôi, nhưng cái chết của Chúc Yên là có lý do khác.
”
“Lý do gì? Tốt nhất cô hãy nói rõ ràng một lần, bằng không, cho dù cô có anh rể lợi hại bảo vệ thì Chúc Cương tôi sớm muộn gì cũng sẽ giết được cô.
”
Lại nữa.
Mọi người đều nhận định rằng Hạ Thiên Tường là anh rể của cô.
Tô Nhược Hân lười giải thích.
Cũng chính vào lúc này, cô đột nhiên phát hiện mỗi khi có người nói Hạ Thiên Tường là anh rể của cô, người đàn ông này chưa từng phản bác.
Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Người này với Hạ Thiên Tường không thích Tô Thanh Hà như hai người khác nhau.
Nhưng Tô Nhược Hân không có thời gian để giải quyết mối quan hệ của mình và Hạ Thiên Tường, điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết chuyện của Chúc Yên.
“Cái chết của cô ấy không phải do đơn thuốc tôi kê, không đúng, cũng là do đơn thuốc tôi kê.
” Nghĩ đến Chúc Yên đã chết trong nhà xác, Tô Nhược Hân lại rối loạn.
“Đừng hoảng, cứ nói ra những gì em biết.
” Hạ Thiên Tường lại nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói.
Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, nhón chân lên mới có thể nhìn thấy Chúc Yên qua bả vai Hạ Thiên Tường.
“Đúng là chị Yên có uống thuốc tôi kê, cũng bốc thuốc dựa theo đơn thuốc của tôi, nhưng cái chết của chị ấy không phải do đơn thuốc của tôi mà là do trúng độc.
”
“Trúng độc? Còn chẳng phải do uống thuốc của cô nên mới trúng độc sao? Tô Nhược Hân, cô đừng lén thay đổi khái niệm, cô gửi đơn thuốc cho Yên qua điện thoại, điện thoại của con bé trong tay tôi, cô không thể chối cãi được đâu.
” Chúc Cương vừa nói đến Chúc Yên, hai mắt lại đỏ hoe.
Anh ta thật sự đau lòng vì cái chết của em gái.
Cho dù anh ta là côn đồ cắc ké, nhưng anh ta cũng là anh trai ruột của Chúc Yên.
Tình thân một giọt máu đào hơn ao nước lã, không nỡ dứt bỏ.
“Tôi sẽ không chối cãi, trong đơn thuốc của tôi có sao bồ hoàng, huyết dư thán, ngẫu tiết… Nhưng sao bồ hoàng đã bị người khác lén thay đổi, vậy nên chị Yên mới trúng độc mà chết.
”
Chúc Cương cúi đầu nhìn điện thoại: “Đúng là cô có kê sao bồ hoàng, cô chắc chắn sao bồ hoàng trong đơn thuốc của cô đã bị người khác lén thay đổi? Cô có bằng chứng gì?”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn nhà xác: “Tôi đã nhìn thi thể của Chúc Yên, thi thể chị ấy có thể chứng minh.
”
“Tô Nhược Hân, cô vẫn muốn chối cãi, không muốn thừa nhận đơn thuốc của cô có vấn đề, thi thể của Chúc Yên chỉ có thể chứng minh cô ấy bị trúng độc chết do thuốc của cô thôi.
” Một người bước ra từ trong đám đông, chen tới bên cạnh Chúc Cương, chỉ trích Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân cắn môi, nếu lúc này lấy được bã thuốc Chúc Yên đã sắc thì tốt rồi, cô có thể chứng minh được mình vô tội.
Tiếc là cô vừa tới nhà xác đã bị người khác phát hiện ra tung tích của cô và Hạ Thiên Tường, có người đã ở đây sẵn để chờ cô tới sau đó trực tiếp bắt cô.
Nhưng cô không thể không đến.
Cô phải làm rõ nguyên nhân cái chết của Chúc Yên.
Vì bản thân, cũng là vì Chúc Yên.
Cô vô tội, nhưng Chúc Yên cũng vô tội.
Hơn nữa còn lại người bị hại.
“Đúng, chính cô ta đã đầu độc Chúc Yên, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, đưa Tô Nhược Hân đi, đưa đi.
”
“Đưa đi… Đưa đi…”
Đám đông đang có mặt hét lên cùng một khẩu hiệu, câu sau to hơn câu trước, tất cả đều là người Chúc Cương đưa tới lên án Tô Nhược Hân.
Hơn nữa có khả năng mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Lúc này, những người mặc thường phục cho dù muốn ngăn đám người đang cấp tiến này cũng không thể nữa rồi.
Bọn họ sục sôi ý chí, muốn trả thù cho Chúc Yên, muốn đưa Tô Nhược Hân vào tù.
Trán Tô Nhược Hân đổ ra mồ hôi dày đặc, cô thật sự không ngờ mình có ý tốt muốn cứu người, kết quả lại bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió như thế này.
Còn liên luỵ cả Hạ Thiên Tường.
“Im đi, các người im hết đi, Tô Nhược Hân là đứa bé trẻ ngoan, cô bé sẽ không hại người.
” Trong đám đông, chỉ có Tăng Hiểu Khê lên tiếng nói giúp cô.
Nhưng chỉ có một người thì không thể át lại được tiếng của bao nhiêu người thế kia.
Dù không át được thì Tăng Hiểu Khê cũng vẫn luôn thanh minh cho Tô Nhược Hân, kiên quyết không tin cô là hung thủ.
Tin tưởng tuyệt đối vô điều kiện.
Nhưng họ ít người đối mặt với nhiều người, hiện trường có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Và nếu mất kiểm soát, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ là người bị tổn thương đầu tiên
“Tô Nhược Hân, chính cô đã hại chết Chúc Yên, bao nhiêu người đều cho là cô, cô vẫn nên đền tội đi.
” Chúc Cương nắm chặt nắm đấm, nếu không vì người bên cạnh kéo anh ta lại thì anh ta đã ra tay với Hạ Thiên Tường rồi.
“Giết cô ta, giết cô ta.
”
“Giết cô ta.
”
Đám đông ngày càng trở nên hăng chí hơn, tiếng hét cũng ngày càng lớn hơn.
Tô Nhược Hân biết cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, vì vậy cô nói nhỏ với Hạ Thiên Tường: “Để tôi đi cùng thường phục đi, họ sẽ không làm gì tôi đâu, sau đó anh cũng sẽ bảo vệ tôi mà, không phải sao?”
“Không được.
” Hạ Thiên Tường kiên định đứng chắn trước mặt Tô Nhược Hân, không đồng ý.
“Bọn họ nhiều người, đánh không lại đâu.
”
“Chờ.
”
Một chữ này của Hạ Thiên Tường khiến Tô Nhược Hân ngẩn ra, không hiểu ý anh là gì.
Nhưng cô không có cơ hội để truy hỏi anh nữa rồi.
.
Danh Sách Chương: