“Nhược Hân…” Tô Cảnh Đình nghe đến đây, cả người run rẩy, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Trần Ngọc Thúy lao đến như một mũi tên: “Tô Nhược Hân, con làm ầm ĩ cái gì? Không phải con không có chuyện gì sao, con vẫn còn đang sống tốt, có cái gì mà làm ầm ĩ, nếu như nói người phải làm ầm ĩ thì đó là mẹ, một ngày vào rất nhiều năm trước, vì sinh con mà mẹ suýt nữa mất cả mạng, từ sau khi sinh con ra, gió vừa thổi mẹ đã đau đầu, ngày hè đều phải đội mũ để che trán, ngày mưa âm u, cái eo này giống như bị gãy, dựa vào cái gì con lại sống tốt không có bệnh tật gì, mẹ mỗi ngày đều phải chịu đựng đủ sự dày vò?”
Tô Nhược Hân liếc nhìn chiếc bánh ngọt hình công chúa xinh đẹp ở giữa bàn.
Đây là lần đầu tiên từ khi cô có ký ức, đón sinh nhật mà có bánh sinh nhật.
Cô cầm lấy nến, cắm lên, và đốt nến.
Từ đầu đến cuối giống như trong phòng ăn chỉ có một mình cô.
Tô Cảnh Đình lườm Trần Ngọc Thúy, Trần Ngọc Thúy thở hổn hển ngồi xuống.
Tô Cảnh Đình lại nháy mắt với Tô Kim Như, Tô Kim Như lập tức đi tắt đèn.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, ba mẹ, còn có anh trai, chị gái không có một sự bắt đầu, hát bài hát chúc mừng sinh nhật cô.
Nói chung là do không quen.
Nhiều năm như vậy, mỗi năm cô đều phải hát sinh nhật năm lần, nhưng lần nào cũng đều không liên quan đến cô.
Một nhà sáu người bọn họ, cô là người dư thừa nhất.
Không có ai hát chúc mừng cô, cô ở trong lòng tự hát chúc mừng mình một lần.
“Chúc tôi sinh nhật vui vẻ, chúc tôi sinh nhật vui vẻ…”
Hát xong, thổi nến, Tô Nhược Hân cầm dao lên cắt một miếng, nghiêm túc ăn một miếng, quá ngọt.
Tô Kim Như lại bật đèn lên, trên bàn ăn rõ ràng là một bàn đồ ăn rất ngon, nhưng lúc này, cảnh tượng lại vô cùng ngượng ngùng.
“Nhược Hân, sinh nhật vui vẻ.
” Tô Cảnh Đình khó khăn lên tiếng.
Có ông ta mở đầu, Tô Chí Khiêm, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như cũng lên tiếng chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Trần Ngọc Thúy bĩu môi: “Ngày sinh của con, là ngày đau khổ của mẹ, ngày sinh nhật này, con bé không có tư cách để đón, nên tôi đón sinh nhật mới đúng.
”
Tô Nhược Hân im lặng không lên tiếng, lại cầm dao lên, cắt năm miếng bánh sinh nhật, đưa đến trước mặt từng người.
Sau đó lại ngẩng đầu lên, nói với Tô Cảnh Đình: “Ông Tô, bàn đồ ăn này mặc dù không so được với một bàn đồ ăn trông cao cấp, màu sắc hương vị đều tuyệt vời của khách sạn năm sao kia, nhưng, tôi thích bàn đồ ăn này, 300 tỷ kia, tôi chỉ cần 30 tỷ, có được không?”
“Không được, tôi phản đối.
” Trần Ngọc Thúy đập bàn, cả người nhảy lên.
“Vậy thì được, một đồng tôi cũng không cần, bánh sinh nhật tôi cũng ăn xong rồi, tôi đi đây.
” Cô nói xong, thật sự đứng dậy rời đi, đi mấy bước đã đi lên cầu thang.
“Đừng càn quấy, quay trở lại cho ba, ngồi xuống.
” Tô Cảnh Đình sốt ruột muốn gọi Tô Nhược Hân trở lại.
Tô Nhược Hân đã đi vào trong phòng, nhanh chóng xử lý đồ đạc cá nhân của mình, một chiếc hành lý chỉ cần 5 phút là có thể thu dọn xong.
Lúc đẩy cửa ra, Tô Thanh Hà đã đứng ở bên ngoài: “Em gái, buổi sáng ba mẹ cũng chịu áp lực của nhà họ Hạ, không còn cách nào khác, em nguôi giận, có thể không đi không?”
Tô Nhược Hân đi qua Tô Thanh Hà, lần thứ hai đi xuống dưới tầng, đi về phía cửa, thật sự rời đi.
Mấy năm nay, mỗi dịp năm mới, Tô Cảnh Đình lì xì cho mọi người ở trong nhà, người khác đều là lì xì 3 triệu, cô chỉ có 300 nghìn, nhưng, từ trước đến nay cô chưa từng tiêu tiền linh tinh, cộng thêm mỗi tháng Tô Cảnh Đình cho cô 3 triệu tiền phí sinh hoạt khi cô sống ở trường cấp ba, cuộc sống ba năm cấp ba, cô cũng tiết kiệm được một ít tiền, tính toán một chút có thể chống đỡ được đến khi thi đại học.
Nên, Tô Nhược Hân không chút chần chừ rời khỏi nhà họ Tô.
“Đứng lại, đứng lại cho tôi.
” Tô Cảnh Đình tiếp tục hét lên.
“Để nó đi, ra khỏi cái nhà này đừng nghĩ đến chuyện trở lại, nếu không tôi đánh gãy chân của nó.
” Trần Ngọc Thúy vô cùng tức giận hét lên.
.
Danh Sách Chương: