Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Mình có việc hẹn người ta lúc bảy giờ, bây giờ không đến kịp nên mình phải gọi điện báo cho người ta."
"Không được, ai mà biết có phải cậu gọi điện thoại cho cứu binh không chứ, không được gọi."
"Đúng đó, không được gọi." Một học sinh kém nào đó hùa theo.
Bạn học khác lại nói: “Mình thấy Tô Nhược Hân không phải loại người đó, mình không tin là cậu ấy sẽ trộm đồ."
"Mình cũng không tin.

Lần trước mình vô tình làm rơi đồ ở tiệm thịt hầm ngoài trường ấy, là cậu ấy nhặt được và trả lại cho mình.

Cậu ấy có phải là người ham của rẻ đâu."
Nhưng mà Triệu Giai Linh đã báo cảnh sát rồi.
Tô Nhược Hân thấy Triệu Giai Linh báo cảnh sát thì nhớ đến chuyện đêm đó có người báo công an là cô đã làm Trần Ngọc Thúy bị thương.
Khi đó có Hạ Thiên Tường nên cô không cần đến đồn công an.
Không ngờ mới qua mấy hôm thôi mà lại có người tố cáo cô.
Khiến cô bỗng có một cảm giác là dù cô có căm ghét việc phải đến đó như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát được.
Nếu không thoát được thì cô cứ bình tĩnh mà đối mặt là được thôi.
"Khi nào cảnh sát đến?" Triệu Giai Linh tắt máy, Tô Nhược Hân bình thản ung dung hỏi.
Cô không trộm đồ nên cô không cần sợ hãi.
"Mười phút nữa."
"Ồ, nhanh ghê." Tô Nhược Hân cười, sao cô lại có cảm giác là dường như cảnh sát đã chờ sẵn ở đó và có thể chạy đến đây bất kì lúc nào nhỉ.

Đúng là trùng hợp.
"Mình vừa gọi điện thoại qua đó, nghe họ nói là đúng lúc có công an tuần tra bên này nên sẽ đến đây khá nhanh."
"Ừ, mình chỉ thuận miệng nói thôi mà sao cậu lại giải thích nhiều thế, nhìn như cậu đang chột dạ ấy.

Hay là cậu đã gọi công an chờ sẵn gần đây để xử lí chuyện này vậy? Cậu đã biết trước là cậu bị "trộm" đồ sao?" Ban nãy Lý Lan nói cô chột dạ, nhưng sự thật là cô không hề chột dạ, người chột dạ thật sự phải là Triệu Giai Linh ấy chứ.
"Tô Nhược Hân cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Là cậu trộm đồ, còn mình may mắn khi có công an đi tuần ngay gần đây thôi.

Muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm."
"Mình nói thêm lần nữa, mình không ăn trộm."
"Cậu trộm chứ ai vào đây nữa." Lý Lan vừa nói vừa chuyển tầm nhìn từ mặt Tô Nhược Hân sang chiếc túi trên bộ đồng phục trên người cô.
Tô Nhược Hân làm như không nhìn thấy ánh mắt của cô ta mà thản nhiên nói: “Mọi chuyện cứ chờ cảnh sát đến rồi nói, mình tin cảnh sát đều là người công chính nghiêm minh."
Trong lúc giằng co thì cảnh sát đến.
Thời gian còn không đến mười phút, trông như đã chờ sẵn trước cổng trường vậy.
"Ai báo cảnh sát vậy?" Hai cảnh sát chen vào giữa đám đông và lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
Triệu Giai Linh giơ tay chỉ Tô Nhược Hân: “Là em báo cảnh sát ạ.

Em tố cáo bạn Tô Nhược Hân, cậu ấy trộm vòng tay của em.

Chiếc vòng làm bằng vàng 24k có giá hơn ba triệu, đó là quà sinh nhật ba mẹ em tặng em.

Chắc chắn là cậu ấy không được ai tặng quà sinh nhật cả, cậu ấy hâm mô và ghen tị nên đã trộm đồ của em."
"Bằng chứng đâu?" Lần này Tô Nhược Hân chủ động nhắc đến bằng chứng.
Cô vừa hỏi xong thì Lý Lan phấn khích vọt đến trước mặt cảnh sát: “Em là người làm chứng, em có thể chứng minh là Tô Nhược Hân đã trộm vòng tay của Giai Linh ạ.

Còn bằng chứng thì nằm trên người cậu ấy."
"Gì cơ? Trên người Tô Nhược Hân sao?" Mọi người ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ Tô Nhược Hân là người ăn trộm thật sao?"
"Không ngờ Tô Nhược Hân lại là tên ăn trộm, ui chuyện này đáng sợ quá.

Mình cà tám mươi phần trăm là cậu ấy đã trộm đống bút mà mình bị mất trước đây."
"Ừ còn có hộp bút của mình nữa, chắc cũng là cậu ấy trộm."
"Mình không ăn trộm." Tô Nhược Hân không màng đến việc các bạn học nói ra nói vào mình, nhưng có ra sao thì cô cũng không thừa nhận.
Không trộm đồ thì sao mà thừa nhận được.

"Có trộm hay không thì lục túi là biết." Ánh mắt của Lý Lan lại dồn lên túi áo phía trên ở trên áo Tô Nhược Hân.
"Mình không trộm."
"Vậy cậu có dám để tụi mình lục túi cậu không?"
"Cậu lục đi." Tô Nhược Hân không từ chối.
Lý Lan bước nhanh lên trước, sau đó giơ tay lên: “Mọi người nhìn nhé, tay mình trống không, không có gì cả."
"Ừ, không có, không có gì hết."
"Tiếp theo đây chính là phút giây nhìn thấy bằng chứng." Lý Lan nói xong thì vói tay vào túi áo của Tô Nhược Hân, ngay sau đó cô ta lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng sáng lấp lánh.
"Tô Nhược Hân, cậu còn gì để nói không?" Triệu Giai Linh cướp lấy chiếc vòng trong tay Lý Lan rồi giơ lên cho các bạn bè xung quanh thấy là Tô Nhược Hân đã trộm vòng tay của mình: “Các cậu xem đi, trên chiếc vòng này của mình còn có ba chữ TGL là chữ viết tắt tên mình, đây là ba mẹ mình đặt riêng cho mình đấy."
"Em Tô, mời em về đồn với chúng tôi." Một cảnh sát thấy thế thì nghiêm nghị quát Tô Nhược Hân rồi định đưa cô về đồn.
"Tô Nhược Hân, cậu xem đi, nhân chứng bằng chứng đều có cả, mà còn là mọi người tận mắt nhìn thấy nữa, dù cậu có liều chết không chịu thừa nhận cũng không được."
"Ăn trộm là ăn trộm, chứ cậu bảo mình không ăn trộm thì không phải hả? Cậu tưởng cảnh sát chết hết rồi à?"
"Nhiều người thế này tận mắt nhìn thấy Lý Lan lấy vòng tay từ trong túi áo cậu ấy, thế mà cậu ấy còn muốn chối, mình cũng phục cậu ấy luôn."
"Đó là không cần mặt mũi gì hết đó, ăn trộm mà bảo không trộm, cái đồ trợn mắt nói mò."
Lúc này, những học sinh nghĩ là Tô Nhược Hân không ăn trộm nhưng lại tận mắt thấy Lý Lan lấy vòng tay của Triệu Giai Linh từ trong túi áo trên của Tô Nhược Hân đã dao động, họ không còn tin tưởng Tô Nhược Hân nữa.
Ánh mắt Tô Nhược Hân đầy buồn bã, rất muốn lúc này có người đừng về phía cô và tin cô không điều kiện: “Không ai tin mình hết sao?"
Xung quanh lặng ngắt như tờ, bầu không khí nên yên tĩnh ngay trong phút chốc.
Sự yên tĩnh này chứng minh cho việc không một ai tin tưởng cô.
Ánh mắt Tô Nhược Hân càng buồn bã hơn.
Cô mím môi rồi hít mũi: “Thôi, không ai tin mình thì thôi, mình tự tin mình là được rồi."
"Em Tô à, em tin em cũng vô ích thôi.

Bây giờ vừa có nhân chứng vừa có bằng chứng, đã thế lại có biết bao người nhìn thấy bạn học kia lấy vòng tay của em Triệu từ trong túi áo em.

Giờ em phải đến đồn cảnh sát với chúng tôi."

"Tôi tin cô ấy." Đột nhiên bên ngoài đám đông có một giọng nói vang lên.
Câu nói này chỉ có bốn chữ thôi, tuy giọng nói rất xa lạ nhưng vẫn khiến Tô Nhược Hân cảm động mà quay người nhìn lại.

Sau đó cô giật mình: “Ông là..."
Một người đàn ông chừng sáu mươi mấy tuổi trông khá quen, nhưng nhất thời cô không nhớ nổi người này là ai.
Nhưng rõ ràng rằng người này không phải là thầy giáo trong trường trung học Khải Mỹ.
Bởi vì trong trường có thầy giáo nào cô đều biết hết.
"Chào cô Tô, tôi họ Lương, tôi tin tưởng lời nói của cô gái hiền lành như cô."
Nghe thấy ông ta nói mình họ Lương, Tô Nhược Hân bỗng nhớ ra: “Ra là ông, gần đây sức khỏe ông Lương có tốt không ạ?"
"Nhờ phúc cô Tô nên gần đây sức khỏe tôi khá tốt.

Hôm nay thứ bảy, đúng lúc rảnh rỗi nên tôi muốn mời cô Tô ăn bữa cơm."
Lương Viễn không coi ai ra gì mà mời Tô Nhược Hân đi ăn cơm.
Nhưng khi ông ta nói chuyện thì không một ai xung quanh ngắt lời cả.
Ngay cả Triệu Giai Linh và Lý Lan cũng không nốt.
Lí do là vì trông ông ta rất cao quý, khiến người ta không dám tự dưng ngắt lời ông ta.
Ông ta khiến mọi người ở đây phải sững sờ.
Nhưng không bao gồm Tô Nhược Hân trong đó, cô cười mỉm: “Không được, cả sáng lẫn chiều nay tôi đều có hẹn rồi, cảm ơn ông Lương nhé.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK