Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1154

“Thiên Hương, chị là Tô Nhược Hân, không phải là bà ta, chúng ta đang chơi trò xoa bóp, có đám mây, còn có cả đồ chơi, có rất nhiều rất nhiều đồ chơi.”

Lùi về sau một bước, Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Hương rồi tiếp tục dịu dàng dỗ dành cô ta.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Thiên Hương là ngây người, sau đó cô ta mơ mơ màng màng nhìn Tô Nhược Hân rồi nói: “Chẳng phải chị đang làm mẫu sao, sao đột nhiên chị lại cách xa em như thế? Chị tiếp tục làm mẫu xoa bóp cho em đi, dễ chịu lắm.”

“Được.” Tô Nhược Hân lại bước lên phía trước, cô kéo Hạ Thiên Hương ngồi xuống: “Nào, chúng ta chơi tiếp.”

“Vui lắm, chị xoa bóp cho em rất dễ chịu, em hơi buồn ngủ rồi.” Trong chớp mắt Hạ Thiên Hương lại coi Tô Nhược Hân là bạn chơi của mình.

Giờ phút này, không chỉ có chị Vũ nhìn thấy cảnh tượng ấy mà y tá đi rót nước quay về cũng trông thấy, vừa rồi cô ấy đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi của chị Vũ nên mới vội vàng chạy về: “Cô Tô, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, bỏ nước xuống rồi hai người ra ngoài đi.” Tô Nhược Hân bình tĩnh cười nói.

“Không được, anh Hạ đã dặn dò rồi, nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ là chăm sóc cho cô ấy, mà còn phải đảm bảo an toàn cho cô nữa.” Y tá cũng chỉ để cốc nhựa xuống, cũng chẳng hề có ý định đi ra ngoài.

“Ồ, vậy anh Hạ có dặn dò cô, bảo cô phối hợp với tôi điều trị cho cô ấy không?”

“Cái này… thì có…”

“Vậy thì làm phiền bây giờ cô hãy phối hợp với tôi một chút, được không?”

“Nhưng an toàn của cô…” Y tá vẫn không đồng ý chuyện cứ bỏ đi như thế, cô ấy không muốn để cho Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương ở riêng trong căn phòng này.

“Tôi đảm bảo tôi sẽ an toàn. Chị Vũ, chị cũng ra ngoài luôn đi.” Tô Nhược Hân đuổi hai người cùng đi.

Chị Vũ nhìn Tô Nhược Hân, trong đầu cô ta toàn là tốc độ lùi về sau vừa rồi của của cô, nó quá nhanh.

Nhanh đến nỗi dường như chỉ trong một tích tắc vậy.

Gô ta gần như không nhìn thấy rõ thì Tô Nhược Hân đã tránh được sự tấn công của Hạ Thiên Hương rồi.

Tốc độ kia, rất khó tin.

Nhanh đến độ cô ta không thể nào hình dung nổi.

Chị Vũ đang nhớ lại tốc độ nhanh như cắt của Tô Nhược Hân thì thấy cô đang nhìn mình rồi chớp.

chớp mắt, dáng vẻ hoạt bát đó trông rất đáng yêu.

Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ thôi.

Nhưng, cô ta cũng đã tận mắt trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời Tô Nhược Hân của Hạ Thiên Hương.

Tô Nhược Hân là một người có rất nhiều cách.

Nếu như ngay cả anh Hạ cũng tin tưởng Tô Nhược Hân, vậy thì cô ta cũng nên tin tưởng vào cô.

Nghĩ vậy, cô ta quyết định sẽ nghe theo sự sắp xếp của Tô Nhược Hân: “Ra ngoài thôi, cô Tô không sao đâu.”

“Nhưng… Y tá vẫn không yên tâm nhưng đã bị chị Vũ kéo ra ngoài rồi.

Căn phòng yên tĩnh, Tô Nhược Hân tiếp tục nói chuyện với Hạ Thiên Hương, chỉ là hiện tại cô sẽ cố gắng hết sức không nhắc đến Lục Diễm Chi, không để cho Hạ Thiên Hương nhớ đến người mẹ này nữa.

Không nhớ Lục Diễm Chỉ thì sẽ không nhớ đến cảnh tượng đã k1ch thích cô ta phát điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK