Bà cụ đúng là già rồi nên hồ đồ, bên nào thân bên nào lạ cũng không phân biệt được.
Bà cụ ngáp một cái: “Cháu vừa nói, bà đã thấy buồn ngủ rồi.
Cô bé Tô à, chúc cháu ngủ ngon."
"Cháu chúc bà nội ngủ ngon." Tô Nhược Hân giao bà cụ cho người giúp việc, còn đích thân nhìn theo bà cụ ra ngoài, lúc này mới xoay người lại: “Hạ Thiên Tường, cám ơn anh về chuyện tối nay."
Lúc trước ở trên xe, Hạ Nhất lái xe.
Có thêm một người nên cô không muốn nhiều lời.
Bây giờ, trong phòng khách này chỉ có cô và anh, cô nhất định phải cảm ơn anh.
"Không cần, chúng ta lên tầng thôi." Hạ Thiên Tường thản nhiên nói.
Với quan hệ giữa Tô Nhược Hân và anh, không cần phải cảm ơn.
Tô Nhược Hân ra sức giãy giụa: “Tôi sẽ ngủ ở phòng khách."
"Không được."
"Vậy tôi sẽ về trường học.
Lúc trước đã nói rồi, tôi tới đây ở thì chỉ ngủ phòng khách.
Hạ Thiên Tường, sau này anh còn phải cưới vợ, tôi cũng phải lấy chồng.
Tôi không thể phá hỏng danh tiếng của anh, anh cũng không thể phá hỏng danh tiếng của tôi được." Tô Nhược Hân nghiêm túc giáo dục Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhớ lại lời cô gái nói cách đây không lâu, cô chê anh già.
Xem ra, anh chỉ có thể nghĩ cách khác, từng bước tiến vào trái tim cô, làm cô bất tri bất giác không rời xa anh được nữa.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ không tách ra.
Hạ Thiên Tường có ý này, mới khẽ gật đầu: “Được rồi, em có thể ngủ ở phòng khách, chỉ là chỉ có thể ngủ ở phòng khách bên cạnh phòng của tôi."
Lúc này, Tô Nhược Hân mới hài lòng: “Anh cho tôi mượn miếng ngọc của anh." Đây mới là mục đích cô về nhà với anh.
Không vì gì khác.
Hạ Thiên Tường nheo mắt lại, không hiểu sao cảm thấy Tô Nhược Hân tuyệt đối có hứng thú với miếng ngọc của anh hơn là hứng thú với anh.
Điều này có vẻ không hợp lý.
Một miếng ngọc lạnh lẽo như thế làm sao thoải mái bằng ôm một người sống như anh.
Nhưng cô gái nhỏ muốn, anh không nỡ không cho mượn: “Em cầm đi."
"Cám ơn." Tô Nhược Hân vui mừng, nhảy nhót đi vào thang máy.
Hình ảnh kia lọt vào trong mắt Hạ Thiên Tường, anh bỗng nhiên cảm thấy mình già thật rồi.
Dáng vẻ nhảy nhót như vậy, anh tuyệt đối không thể nào làm được.
Phòng khách của Tô Nhược Hân ở bên cạnh phòng ngủ của Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân vào phòng khách, cho dù là lúc tắm cũng cầm miếng ngọc kia.
Cô áp nó lên trên vết bớt, có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể, cảm giác càng lúc càng thoải mái.
Cô cúi đầu nhìn bụng của mình, thật ra vẫn thấy hơi bầm tím.
Nhìn vết bầm kia, đáy mắt cô tối tăm.
Tô Nhược Hân quấn khăn tắm đi ra, nằm sấp trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cô nẩy mạnh người, cảm thấy chất lượng của cái đệm này không khác gì trên giường của Hạ Thiên Tường và cả trên chiếc giường ký túc của cô nữa.
Cuối cùng cũng có thời gian rảnh, cô lấy điện thoại di động ra.
Thật ra lúc ra khỏi nhà họ Tô, cô đã gửi tin nhắn cho Dương Mỹ Lan, báo cho cô ấy biết cô vẫn bình an.
Nhưng bây giờ đã hết giờ tự học buổi tối, cho nên cô quyết định gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan.
"Tô Nhược Hân, thế này là thế nào? Sủi cảo cũng thiu rồi, cậu còn muốn ăn không?"
"Không ăn, sáng mai sẽ về."
"Tô Nhược Hân, cậu mau thành thật khai ra, rốt cuộc cậu đi đâu hả? Mình hỏi thầy Trương, thầy ấy bảo cậu xin nghỉ.
Sao cậu lại xin nghỉ chứ?"
Tô Nhược Hân suy nghĩ một lát, đoán ra Hạ Thiên Tường đã xin nghỉ cho cô.
Dù sao qua hôm nay, cô biết công trình cải tạo trường là do tập đoàn Hạ thị tài trợ, cho nên Hạ Thiên Tường rất quen với Hiệu trưởng Thạch.
Anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể xin nghỉ giúp cô.
Chỉ là, cô không muốn nói cho Dương Mỹ Lan biết chuyện Hạ Thiên Tường đã xin nghỉ cho mình.
Cô còn muốn giới thiệu Dương Mỹ Lan cho Hạ Thiên Tường đấy.
Dương Mỹ Lan đã mê Hạ Thiên Tường từ lâu.
Qua hôm nay, cô đã xác định được Hạ Thiên Tường không thích Tô Thanh Hà, vậy cô phải cố gắng giới thiệu cho Dương Mỹ Lan.
Cho nên, từ hôm nay trở đi, cho dù vì ngọc của Hạ Thiên Tường, cô cũng sẽ không ngủ cùng giường cùng gối với anh nữa.
Điều này là tuyệt đối không được.
Nhưng cô không nói Hạ Thiên Tường xin nghỉ hộ cô, nhưng cô có thể nói những chuyện mà người nhà họ Tô đã làm với cô.
Chờ cô nói xong, Dương Mỹ Lan đã tức muốn nổ tung: “Tô Nhược Hân, mình thật sự không hiểu cậu sinh nhầm thế nào, lại sinh vào gia đình như vậy? Cậu yên tâm, sau này Dương Mỹ Lan mình sẽ bảo bọc cho cậu.
Mẹ mình nói cuối tuần sau bà ấy sẽ nấu món ngon cho cậu ăn."
Trong lòng Tô Nhược Hân cảm thấy ấm áp: “Ừ, đến lúc đó cậu cảm ơn dì hộ mình."
"Mẹ mình chính là mẹ cậu, cậu không cần khách sáo đâu.
Đúng rồi, thứ sáu tuần sau mẹ mình tới đón mình về nhà cuối tuần, nếu không cậu dứt khoát tới nhà mình đi, để tránh ba mẹ thối nát của cậu lại tới tìm cậu."
"Không cho phép."
"Cạch" một tiếng, Tô Nhược Hân kinh ngạc tới mức đánh rơi điện thoại xuống sàn nhà.
"Tô Nhược Hân, cậu sao thế?"
Tô Nhược Hân vội vàng nhảy xuống, nhặt điện thoại trên sàn nhà lên: “Mình trượt tay thôi.
Mình còn phải tắm nữa, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Dương Mỹ Lan còn chưa dứt lời, Tô Nhược Hân đã cúp máy.
Cô xoay người nhìn Hạ Thiên Tường không biết đã bước vào từ bao giờ: “Hạ Thiên Tường, nam nữ khác biệt.
Anh không thể gõ cửa trước khi bước vào à?"
Cô nói xong thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Tôi rõ ràng đã khóa trái cửa, sao anh vào được?"
"Đi xuyên qua tường."
Tô Nhược Hân khinh bỉ nhìn anh: “Vậy bây giờ tôi nhìn anh, anh xuyên tường đi ra đi."
"Không."
"Ồ, xem anh còn khoác lác nữa không."
"Anh không khoác lác, em nằm xuống." Hạ Thiên Tường khẽ ra lệnh cho Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn khăn tắm trên người mình đã xộc xệch vì động tác cúi xuống sàn nhặt điện thoại vừa rồi quá gấp, cảm giác như nó sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào: “Anh muốn làm gì?"
Cô giơ tay kéo khăn tắm hơi tụt xuống.
Đối mặt với Hạ Thiên Tường như vậy, không hiểu sao cô thấy hơi căng thẳng, dường như còn có cảm giác miệng khô lưỡi khô.
"Nằm xuống."
"Nằm xuống làm...!làm gì?" Tô Nhược Hân đã líu cả lưỡi rồi.
Cô quả thật có hơi hoảng khi thấy người đàn ông bước vào lúc này.
"Xem bụng." Hạ Thiên Tường phát hiện ra Tô Nhược Hân đã nghẹn tới đỏ cả mặt, đành phải ăn ngay nói thật.
Anh qua, chỉ muốn kiểm tra bụng cô có bị thương không.
Lúc trước, bọn họ ở nhà họ Tô không tiện.
Lúc bọn họ ở trên xe, có tài xế Hạ Nhất ở đó cũng không tiện.
Cho nên trên đường đi, anh đã tính về sẽ kiểm tra.
"Bụng tôi không bị thương, không sao." Tô Nhược Hân tiếp tục nhìn khăn tắm trên người mình, nó chỉ có một mảnh quấn từ phía trên đến bắp đùi như vậy.
Mà Hạ Thiên Tường muốn kiểm tra bụng của cô.
Vị trí bụng này, bất kể là mở khăn tắm từ phía trên hay vén từ phía dưới lên, cô đều sẽ bị lộ sạch.
Điều này tuyệt đối không được.
"Nếu không sao, tại sao em không để cho anh xem chứ?" Nhưng Hạ Thiên Tường nhất định muốn xem, không chịu bỏ qua.
"Không...!Không tiện." Tô Nhược Hân lắp bắp, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.
Đẹp giống như đánh phấn hồng vậy.
Hạ Thiên Tường thấy vậy, hầu kết chuyển động, màu mắt càng lúc càng sáng hơn.
Trong đầu anh đột nhiên hiện ra mấy đêm cô ngủ với anh, mỗi tối anh đều hôn hết lần này tới lần khác.
Bây giờ, đã mấy ngày chưa hôn...
Loại cảm giác này quấy nhiễu trái tim anh làm nó hoàn toàn rối loạn: “Tiểu Hân..."
"Hạ Thiên Tường, ánh mắt anh như vậy là sao? Anh ra ngoài, mau đi ra ngay.
Tôi không ở chung phòng với gã dê xồm." Cô nói xong, bàn tay nhỏ bé đẩy cơ thể Hạ Thiên Tường..
Danh Sách Chương: