Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 482

Lúc này, Tăng Hiểu Khê mới lại kéo tay Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, con muốn tìm bạn trai kiểu gì thì nói cho mẹ nuôi biết. Mẹ nuôi vừa rảnh sẽ xem xét giúp con, tuyệt đối sẽ tìm một người có thể xứng đôi với con, vừa thích con lại vừa nuông chiều con.”

Tô Nhược Hân nghe Tăng Hiểu Khê nói xong câu này, nghiêm túc cảm nhận nhiệt độ trong xe này, hình như hơi lạnh.

Cô buồn cười, liếc nhìn về phía Hạ Thiên Tường, lúc này mới nói như thật: “Tuổi tác tương đương với con đi, dù sao cũng phải học qua đại học, như vậy mới có tiếng nói chung.”

“Mẹ biết tại sao con không có cảm giác với Liễm Nhi rồi. Con chê nó lớn hơn con vài tuổi đúng không?”

Tô Nhược Hân lại liếc nhìn Hạ Thiên Tường, trực giác mách bảo cô, nhiệt độ trong xe này lại giảm xuống thêm mấy độ: “Cũng không phải vậy. Con chỉ cảm giác Cận Liễm giống như anh hàng xóm thôi. Sau này, mẹ chính là mẹ con, anh ấy là anh trai con. Hì hì, vậy sau này con cũng là người có anh nuông chiều rồi.”

“Anh hàng xóm tiến thêm một bước thành bạn trai thì tốt bao nhiêu. Tô Nhược Hân, nếu ngày nào đó con có cảm giác với Liễm Nhi, phải lập tức nói cho mẹ nuôi biết đấy. Mẹ nuôi sẽ tách hộ, xóa bỏ quan hệ cho con, sau đó lại cưới con vào nhà làm con dâu.”

Tô Nhược Hân nghe một lúc, thật sự không ngờ Tăng Hiểu Khê nói một tràng, vòng qua vòng lại, sau đó vẫn một lòng một dạ muốn biến cô thành con dâu của bà ta.

“Bà Cận, đến nơi rồi.” Hạ Thiên Tường bỗng nhiên ngắt lời Tăng Hiểu Khê.

Tô Nhược Hân nhìn ra ngoài xe. Chiếc xe còn chưa dừng đâu, chỗ này cách biệt thự phía trước ít nhất phải mười mấy mét.

Cô che miệng cười khẽ. Hạ Thiên Tường không muốn nghe Tăng Hiểu Khê nói nữa, không ngờ ‘nhắc sớm’ đến trước biệt thự nhà Tăng Hiểu Khê.

Biệt thự hai nhà đều nằm ở trong khu biệt thự Bán Sơn.

Chờ chiếc xe van lái vào cổng biệt thự, Tô Nhược Hân mới phát hiện ra biệt thự nhà Tăng Hiểu Khê và biệt thự nhà Hạ Thiên Tường chỉ cách nhau cùng lắm là hơn một trăm mét.

Vậy cũng xem như là hàng xóm.

Tăng Hiểu Khê xuống xe, nắm tay Tô Nhược Hân: “Tối nay con ở nhà mẹ nuôi đi. Mẹ đã bảo người ta quét dọn trước một…”

“Tô Nhược Hân đi theo tôi.” Kết quả, Tăng Hiểu Khê còn chưa nói xong, Hạ Thiên Tường đã ngang ngược nắm tay Tô Nhược Hân đi thẳng về phía cửa lớn.

“Hạ Thiên Tường, tôi nhịn cậu rất lâu rồi. Cậu nói dẫn Tô Nhược Hân đi là dẫn Tô Nhược Hân đi à? Trừ khi Tô Nhược Hân không ra ngoài, bằng không, nếu để phóng viên phát hiện con bé đi từ nhà cậu ra chứ không phải từ nhà tôi ra, vậy chẳng phải cậu sẽ hại chết Tô Nhược Hân sao? Lý trí của cậu đâu? Sự thông minh của cậu đâu?”

Tô Nhược Hân bối rối nhìn hết người này tới người kia. Cô không hiểu vì sao Hạ Thiên Tường bảo cô nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi.

Nhưng bây giờ bọn họ đang đứng ở cửa, chỗ này thật sự không là nơi để thảo luận vấn đề này.

Bởi vì từ chỗ vị trí của cô có thể nhìn thấy bên ngoài dường như thấp thoáng có bóng người.

Cũng may, Tăng Hiểu Khê gào xong thì Hạ Thiên Tường đứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK