[Sao thế?]
[Không muốn em lãng phí một điều ước.]
[Anh biết điều ước của em là gì hả?] Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh thật kỳ lạ, cô vừa nhìn thấy hoa là nghĩ đến anh, muốn gặp anh, rồi bỗng dưng muốn có một điều ước được gặp anh, nhưng anh không cho cô nói.
Đồ Minh: [Hay là để anh đoán thử xem.]
Lư Mễ: [Em sợ anh đoán không ra.]
Đồ Minh: [Không được nói điều ước của em.]
Đồ Minh kiên quyết ngăn cô sử dụng thẻ điều ước, còn gửi một meme xoa đầu an ủi.
[Hừ! Vậy em không nói nữa!] Lư Mễ gửi lại một meme “anh tự kiểm điểm lại đi”.
Đồ Minh bị Lư Mễ đồng hóa rồi.
Trước khi yêu Lư Mễ, trong lịch sử trò chuyện của anh không hề có bất kỳ meme nào. Nhưng Lư Mễ lại là “nữ hoàng meme”, meme quái dị gì cô cũng có và luôn tung ra đúng lúc, rất hợp cảnh hợp tình.
Vì vậy, thỉnh thoảng Đồ Minh cũng gửi meme, chỉ với cô thôi.
Tối hôm đó, Lư Mễ và Lư Tình giúp bà nội chuẩn bị nước tắm, những người khác trong gia đình thì đang đánh bài trò chuyện, tạo nên không khí rất náo nhiệt.
Trong bồn tắm có rải rất nhiều cánh hoa đã được rửa sạch, bà nội vào ngâm mình và kêu lên: “Ôi! Đã quá mấy đứa!”
Lư Tình che miệng cười.
Bà nội nhắm mắt lại, nói với họ: “Ngày xưa ông nội bây thích đi tắm bồn lắm. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì tuần nào ông ấy cũng phải đi tắm một lần. Đi cùng với đám bạn hư của ông ấy đấy, tắm rửa rồi uống trà, bước ra ngoài thì từ một người thô kệch biến thành một người sạch sẽ ngay.”
“Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Giờ nghĩ lại chắc phải ba bốn chục năm rồi.”
“Không biết ông nội của bây ở bên kia thế nào rồi, những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ ông ấy cũng không được hưởng.”
Không biết sao hôm nay bà nội lại nói về ông nội nhiều như vậy, nói một hồi bà còn khóc nữa. Lư Mễ vội lấy khăn giấy cho bà: “Bà nội ơi, ngày Tết thế này mà sao bà lại khóc chứ?”
“Hầy! Chắc là vì Lư Tình lấy chồng nên bà thấy vui quá. Lư Mễ, khi nào cháu kết hôn vậy? Để bà còn được thấy cháu lấy chồng lúc bà còn sống chứ!”
Bà nội bắt đầu hối thúc chuyện cưới xin: “Trước đây bà thấy kết hôn hay không cũng chẳng quan trọng, thế hệ của các cháu không kết hôn vẫn sống tốt mà. Nhưng bà thấy cháu với Tiểu Đồ ở bên nhau, nếu kết hôn thì càng tốt hơn nữa. Đừng nghĩ ngợi nhiều, kết hôn đi!”
“Bà nhìn người rất chuẩn, Tiểu Đồ không có vấn đề gì đâu. Tiểu Đồ giống ông nội cháu, nói được làm được, chưa bao giờ nổi nóng với ai.”
“Tiểu Đồ không nổi nóng với ai?” Lư Tình ngắt lời bà: “Bà nội ơi, Tiểu Đồ của bà thường xuyên đánh nhau đó.”
“? Đánh ai?”
“Đánh mấy người bắt nạt Lư Mễ.”
“Tiểu Đồ đúng là đàn ông đích thực! Số một!” Bà nội giơ ngón cái lên: “Không ngờ thằng nhóc này bình thường lầm lì thế mà lại dám ra tay, giỏi lắm!”
Lư Tình bật cười: “Bà nội à, bà nói vậy không đúng rồi. Hồi trước Trương Kình giúp Lư Mễ đánh nhau, bà nói gì nào? Bà nói cậu ta trông giống lưu manh, sẽ làm hư Lư Mễ. Bây giờ Đồ Minh đánh nhau thì bà lại không nói gì, thế chẳng phải thiên vị quá sao?”
“Thiên vị thì sao? Tôi là bà nội của các cô! Các cô quản trời quản đất rồi giờ quản luôn cả chuyện tôi thiên vị hả?”
…
Thôi, không nói nữa, còn nói nữa bà nội giận lên rồi lại tẩn cho.
Lư Mễ ngồi ở một bên không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Cả gia đình cô đều thích Đồ Minh, điều này khiến cô cảm thấy tự hào không nói nên lời.
“Khóe miệng Lư Mễ nhếch lên tận trời rồi!” Lư Tình cười nhạo cô, còn cô thì cười ra tiếng.
Bà nội tắm xong thì đi ngủ sớm.
Hai chị em lấy bia và đồ ăn vặt đi về phòng khóa cửa lại, ngồi khoanh chân xem phim.
Lư Mễ nhớ đến con dế của mình, bèn nhắn tin hỏi Đồ Minh: [Anh có chăm thằng dế của em không đó? Anh cho em nghe tiếng nó kêu đi.]
Đồ Minh gửi cho một video tới, trong đó con dế của Lư Mễ đang gặm củ cà rốt, ăn ngon lành lắm! Nó gặm mấy miếng rồi lại bò đi uống nước trà, vui vẻ cực kỳ. Khi nó vui thì nó kêu lên, tiếng kêu rất lớn, làm loa điện thoại phát ra tiếng vù vù.
[Giỏi quá!] Lư Mễ khen Đồ Minh: [Chăm sóc tốt cho thằng dế của em nhé.]
[Ừm.]
Trong ngày 30, Đồ Minh đến nhà ông Hai, anh mang theo hai chai rượu và gửi con dế của Lư Mễ cho ông: “Ông Hai, nhờ ông giúp cháu chăm sóc nó vài ngày ạ. Nhưng ông giữ bí mật giúp cháu, đừng nói với Lư Mễ là ông chăm sóc con dế của cô ấy.”
“Sao vậy? Cháu không chăm con dế của nó, vậy cháu định đi đâu?”
“Cháu muốn tạo cho cô ấy một bất ngờ.”
Ông Hai phất tay: “Ôi tuổi trẻ mà, khỏi cần nói nhiều, ông hiểu! Cứ yên tâm đi!”
“Cháu cảm ơn ông ạ.”
Tới đêm giao thừa, Đồ Minh ăn sủi cảo ở nhà bà ngoại xong rồi đi với ba mẹ đến nhà bà nội.
Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương đi ở phía trước, Đồ Minh đi theo sau cách một đoạn. Anh gọi cho Lư Mễ, bên kia ồn ào, không nghe rõ được Đồ Minh nói gì. Cô liền nói: “Chờ em tí, để em tìm chỗ yên tĩnh!”
Cô chạy nhanh về phòng đóng cửa lại, mọi thứ im ắng hơn.
“Anh đang ở đâu vậy? Sao em nghe thấy tiếng gió?”
“Anh vừa ăn sủi cảo ở nhà bà ngoại xong, giờ đang đi tới nhà bà nội.”
“Ở gần tốt quá nhỉ! Bà nội không đuổi mọi người ra ngoài nữa chứ?” Lư Mễ cười, bây giờ tính tình của bà nội Đồ Minh rất kỳ quặc, đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên không vui, cầm gậy đánh đuổi họ đi.
“Không biết, thử xem vận may thế nào.” Đồ Minh cười nói: “Nhà em ăn sủi cảo rồi à?”
“Ăn rồi!”
“Ăn rồi đón giao thừa vui vẻ, mai ngủ đến trưa nhé.”
“OK! Chờ em ngủ dậy rồi em sẽ tìm anh chơi. Chúc mừng năm mới Chấn Bé Đù của em.”
“Chúc mừng năm mới, Tiểu Lư Mễ của anh.”
Lư Mễ tắt điện thoại, thầm nghĩ: Em vẫn chưa nói điều ước thứ ba của mình. Muốn nói mà anh không cho em nói, thế thôi em không nói nữa! Hừ!
Người nhà họ Lư thức khuya đón giao thừa, trừ bà nội ra, mọi người đều chơi đến tận hai giờ sáng mới lần lượt đi ngủ.
Lư Mễ và Lư Tình quyết định thử thức đến sáng, hai người mở phim ngồi xếp bằng trên đất, duỗi tay duỗi chân, rồi trò chuyện thêm một chút. Đến bốn giờ, trời vẫn chưa sáng, cả hai đều cảm thấy buồn ngủ, đành nhắn vào nhóm chat gia đình: [Ngày mai đừng gọi tụi con dậy ăn cơm nha, tụi con chịu thua rồi, phải ngủ một giấc cho đã mới được.]
Xong rồi trèo lên giường ngủ.
Giấc ngủ này thật ngon, Lư Mễ mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ, Đồ Minh đang làm cho cô một bể bơi trong biệt thự. Lư Mễ nói: “Em muốn bồn tắm mà.”
Đồ Minh: “Bồn tắm nhỏ lắm, bể bơi mới to.”
“Thế em tắm kiểu gì đây?”
“Thì tắm trong bể bơi.”
Trong giấc mơ, Lư Mễ bị Đồ Minh chọc tức, nghĩ thầm: Ai mà thèm bể bơi chứ? Em cần bồn tắm! Là bồn tắm đấy!
Ngoài giấc mơ đó ra, không còn giấc mơ nào khác nữa.
Ngày hôm sau không biết mấy giờ, chỉ nghe thấy dưới lầu ồn ào quá mức.
Cả hai gần như mở mắt cùng lúc, Lư Tình nhìn điện thoại rồi bật dậy: “Ôi trời! Diêu Lộ An đến! Chị ngủ quên mất rồi!”
Cô ấy nhảy xuống giường, vì sự xuất hiện của Diêu Lộ An mà trên mặt lộ vẻ tươi sáng như một cô thiếu nữ, chạy vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, nhanh chóng dưỡng da, lúc ra ngoài lại trở thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng.
“Mày vẫn không chịu dậy à?” Lư Tình vừa thay đồ vừa hỏi Lư Mễ: “Muộn lắm rồi đấy.”
“Em không dậy.” Lư Mễ liếc nhìn điện thoại, không có tin nhắn nào, cô hơi buồn bực: “Em muốn ngủ thẳng cẳng tới nửa đêm luôn, mau đi gặp Diêu yêu dấu của bà đi!” Nói xong cô trùm chăn lên đầu, nhắm mắt lại.
Trong lòng đang giận Đồ Minh lắm.
Lư Tình đánh cô một cái: “Lười biếng!” Rồi mới mở cửa ra ngoài.
Lư Tình xuống lầu rồi lại chạy lên, đẩy cửa bước vào, giọng rất phấn khích: “Lư Mễ, dậy cho chị!”
“Em không dậy! Hôm nay em không có gì làm, dậy làm chi?”
“Mày dậy đi! Nhanh lên! Nhìn xem ai đến này.”
“Ai vậy?”
“Mày tự đi xem đi!”
Là ai vậy? Lư Mễ xuống giường, ngáp một cái đi xuống cầu thang, quanh khúc cua cầu thang, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa, mặc đồ mùa xuân gọn gàng sạch sẽ, bên cạnh là một chiếc vali, đang ngẩng đầu cười với cô. Đó không phải là Đồ Minh thì là ai?
Nhà họ Lư tản ra đứng khắp phòng khách xem kịch vui, nhìn Đồ Minh, rồi lại nhìn Lư Mễ.
Đồ Minh đứng đó, cười rất dịu dàng. Còn Lư Mễ thì không nhịn nổi, kêu lên một tiếng rồi chạy vội xuống.
Dương Liễu Phương nói: “Con quỷ nhỏ! Cẩn thận ngã bây giờ!”
Lư Mễ không quan tâm đến mấy chuyện đó, không để ý ánh mắt mọi người mà nhào vào lòng Đồ Minh. Cô vui chết đi được, bóp mặt Đồ Minh, ra vẻ hung dữ nói: “Sao anh lại đến đây? Hử? Sao không nói cho em biết một tiếng!”
Bóp mặt vẫn chưa thấy đã, cô lại hôn lên mặt anh.
Mấy người lớn kêu “ôi” rồi quay mặt đi, mặt Đồ Minh đỏ bừng, nhỏ giọng gọi cô: “Lư Mễ, đông người quá!”
“Em mặc kệ!”
Lư Mễ ôm chặt anh, vẫn đang đu trên người anh không chịu xuống, vì quá vui mừng mà cơ thể còn hơi run rẩy.
Đồ Minh ôm cô một lúc, rồi vỗ lưng cô: “Xuống đi, anh có quà cho em.”
“Quà gì vậy?”
Đồ Minh đặt cô xuống, mở vali ra.
Trong chiếc vali to đùng đó chỉ có một bó hoa, là một bó hoa hồng trắng.
“Côn Minh có rất nhiều hoa, không thiếu bó hoa này. Khác ở chỗ đây là bó hoa bay từ Bắc Kinh đến Côn Minh, khoảng cách 2.600 km, là tấm lòng của anh.”
Đồ Minh ôm bó hoa này, thấy trong mắt Lư Mễ có những ngôi sao nhỏ, rồi anh đưa hoa cho cô.
Lư Mễ sắp khóc rồi.
Không, Lư Mễ đã khóc.
Cô cảm thấy mình thật sự sắp bị Đồ Minh làm phát điên lên, mấy ngày nay cô rất nhớ anh, muốn gặp anh, tâm trạng lúc lên lúc xuống, mới vừa nãy còn đang thất vọng thì giờ anh đã đứng ngay trước mặt, mắt còn có tơ máu nữa.
Cái tên ngốc Đồ Minh này, tên ngốc làm người ta thương!
Nhà họ Lư đang hò reo, Lư Mễ đánh Đồ Minh một cái: “Sao nhìn anh mệt quá vậy? Hôm qua nửa đêm bị bà nội đuổi ra ngoài hả?”
“Bị đuổi ra ngoài, còn ăn thêm một trận đòn.”
“Anh có cần nghỉ một chút không? Nhìn anh mệt quá.”
“Nghỉ một lát đi.” Lư Quốc Khánh đẩy Đồ Minh, bà nội cũng ở bên cạnh nói: “Coi hai đứa nó mệt đừ người rồi kìa. Lên lầu ngủ một giấc đi.”
“Bà nội, hai bác, bác Hai…” Đồ Minh gọi từng người một: “Vì phải mang bó hoa này nên cháu không kịp mua quà Tết cho mọi người ạ.”
“Quà Tết gì? Lư Mễ rớt nước mắt là quà Tết của nhà mình rồi!” Dương Liễu Phương không cho Đồ Minh khách sáo: “Lên lầu ngủ một giấc đi. Tối nay cả nhà sẽ ăn một bữa cơm đoàn viên!”
“Đúng vậy! Hôm nay mới đúng là đoàn viên!” Lư Quốc Phú ở bên cạnh nói.
Mấy người lớn đều rất vui vẻ, sắp xếp phòng cho Diêu Lộ An và Đồ Minh để họ ngủ bù.
Lư Mễ kéo Đồ Minh về phòng, đóng cửa lại, nhón chân hôn lên cằm anh, rồi bắt đầu cởi áo khoác của anh, cởi cúc áo anh. Đồ Minh nắm chặt cổ tay cô, khẽ nói: “Lư Mễ, bên ngoài có người lớn.”
“Có người lớn thì sao?” Lư Mễ cắn môi anh, anh vừa ôm về một bó hoa hồng trắng, trên người còn vương lại mùi hoa hồng thơm ngát.
Đồ Minh hôn lại cô, để cô tự do cởi từng cúc áo của anh, chiếc áo được cởi ra để lộ ngực trần, lòng bàn tay nóng bỏng của anh đặt trên eo cô, kéo cô vào lòng, hôn cô.
Đồ Minh nghĩ: Thôi hôn một cái cũng được.
Thế nhưng cả người của anh đã nóng rực, chỉ mới mấy ngày không gặp mà cứ như đã xa cách nhiều năm, anh siết chặt cô vào lòng.
Lư Mễ đẩy anh ra, lại đẩy anh xuống giường: “Lưu manh! Nghĩ gì vậy!”
“Mau ngủ bù đi!”
Nói xong cô phì cười. Mở cửa đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ở dưới lầu, mấy người lớn đang nói chuyện rất nhỏ, Lư Mễ hỏi: “Sao giống như ăn trộm vậy?”
Bà nội suỵt một tiếng: “Nhỏ tiếng chút! Người ta đang ngủ bù mà! Đừng có làm ồn! Mày nói lớn tiếng thế? Lúc mày ngủ mà người khác ồn ào thì mày đã giãy đành đạch lên rồi!”
“Bà nội, hồi sáng này cháu ngủ cũng đâu có ảnh hưởng gì đến việc bà làm ồn.” Lư Mễ không chịu, cãi lại bà nội.
Cô bị Lư Quốc Khánh cốc một cái: “Nói chuyện với bà nội như vậy hả! Cút cút cút, cút ra ngoài ngắm hoa đi!”
Cả Lư Tình cũng cùng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lư Quốc Khánh nói: “Để hai đứa con rể ngủ bù một giấc. Thân thể có làm bằng sắt đi nữa thì hai ngày không ngủ cũng không chịu nổi đâu. Chúng ta ra ngoài dạo một vòng, ngắm hoa, rồi đi siêu thị mua chút hải sản.”
Nói xong, ông nhìn đồng hồ: “Năm tiếng nữa quay lại.”
Lư Tình và Lư Mễ nhìn nhau, Lư Tình nói nhỏ: “Thấy chưa? Giống như con ruột vậy!”
“Chớ gì nữa! Không biết ai mới là con ruột!”