• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Vãn Thu vẫn còn nhớ Lư Mễ.

Trong buổi chợ sáng, cô ấy đỗ xe không đúng chỗ, một lần khác là khi giúp Đồ Minh mua xương cừu bọ cạp, rồi còn có lần hai người họ đứng xếp hàng mua bánh kếp. Lúc đó, Dịch Vãn Thu cảm thấy trên người cô gái này tồn tại sự mạnh mẽ bốc đồng, là kiểu không dễ trêu chọc. Cô ấy rực rỡ và sắc sảo, khi kết hợp lại sẽ tạo cho người ta cảm giác ương ngạnh.

Lần này gặp lại, cô gái ấy không trang điểm, để mặt mộc, đứng đó lễ phép chào họ: “Chào giáo sư Đồ, chào giáo sư Dịch.” Không còn giống như lần trước nữa.

Mặc dù lễ phép, nhưng ánh mắt vẫn linh động, có hơi giống một đứa trẻ bướng bỉnh chưa lớn hẳn.

Đồ Yến Lương nhìn Lư Mễ rồi cười: “Đừng căng thẳng, vào nhà ngồi chút đã.”

“Trên xe còn có đồ ạ! Mang vào nhà luôn, không thì lại quên mất.” Lư Mễ chỉ vào chiếc xe của mình.

“Vậy để Minh Minh đi lấy.” Dịch Vãn Thu bảo Đồ Minh đi.

Đồ Minh đi ra xe của Lư Mễ, cô mua rất nhiều. Cái cô ngốc nghếch này sợ người khác không đủ ăn phải không?

Dịch Vãn Thu không ngờ Lư Mễ mua nhiều như vậy, Đồ Minh xách về hai túi to.

“Cháu sợ người lớn không đủ ăn nên mua nhiều một chút. Sợ nhất là đang ăn giữa chừng thì hết. Quan trọng là ăn cho vui ạ.” Lư Mễ nói.

Đồ Minh nhìn cô, trong mắt có ý cười, hình ảnh đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương.

Nhà của người lớn rất sạch sẽ và ngăn nắp, xung quanh đầy sách, còn có đàn piano và đàn phong cầm. Trên bàn trà bày sẵn đủ loại trái cây đã được rửa sạch, có dâu tây to, có việt quất mọng nước, có quả na mà ngoài chợ không bán, còn có cherry nữa. Tất cả đều là những loại mà Lư Mễ thích ăn. Trong ly thủy tinh đang ngâm trà, trà vẫn còn bốc hơi nóng, tất cả đều được chuẩn bị rất chu đáo.

“Vừa rồi Minh Minh nói cháu đến đưa đồ, hai bác nghĩ đã đến trước cửa rồi thì ngồi chơi trò chuyện một lát cũng được. Cháu có bận gì không?” Dịch Vãn Thu hỏi Lư Mễ.

“Cháu không bận ạ, về nhà cũng không biết làm gì, đến tối cháu mới đến nhà ba mẹ.”

“Tết này cháu đi đâu?” Dịch Vãn Thu hỏi.

“Bà nội cháu lớn tuổi rồi, muốn đi Hải Nam ăn gà Văn Xương. Ngày mồng 1 cả nhà cháu sẽ đi.” Lư Mễ trả lời.

Dịch Vãn Thu gật đầu, thấy Lư Mễ nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây trên bàn, đi tới đi lui hơn nửa ngày rồi, khát thật.

Đồ Minh nhét một quả dâu tây vào tay cô: “Ăn trái cây đi, đừng chỉ lo nói.”

“Trùng hợp là mẹ anh cũng thích ăn trái cây giống em.” Đồ Minh quay sang Dịch Vãn Thu: “Một mình cô ấy có thể ăn một ký dâu tây, hai hộp việt quất.”

“Anh nói gì thế, anh nói cứ như một ký dâu của em anh không ăn được tí nào ấy?” Lư Mễ hỏi anh.

“Anh có ăn khoảng 50 gram.”

Đồ Yến Lương nhìn hai người đấu khẩu rồi bật cười. Người lớn rất sáng suốt, hôm nay Đồ Minh không còn như trước nữa. Ánh mắt của nó không hề rời khỏi cô gái này.

Trước đây khi Hình Vân đến, bình thường cô ấy sẽ ngồi nói chuyện với Dịch Vãn Thu, còn Đồ Minh thì làm việc của mình, không quan tâm họ đang nói gì, cũng ít khi tham gia. Nhưng bây giờ ánh mắt của Đồ Minh luôn mang theo nụ cười, đấu khẩu với bạn gái trước mặt ba mẹ, thật không ngờ tình huống như thế cũng sẽ xảy ra trong đời này.

“Lúc hai đứa rảnh rỗi thì hay cãi nhau lắm à?” Đồ Yến Lương hỏi Lư Mễ.

“Chỉ là nói chuyện thôi ạ… cũng không phải cãi nhau… Cháu nói nhiều lắm, anh ấy ít nói nên hay nghe cháu nói. Thỉnh thoảng hiếm hoi lắm anh ấy mới nói nhiều, lúc đó cháu sẽ là người nghe.” Lư Mễ nghiêm túc tái hiện lại cảnh cô và Đồ Minh nói chuyện với nhau cho Đồ Yến Lương.

“Hai người ở bên nhau mà có chuyện để nói vậy là tốt.” Đồ Yến Lương tổng kết. Không phải sao? Vợ chồng với nhau thì phải trò chuyện và giao lưu, nếu cứ im ỉm khó đoán sẽ làm người ta phát bực, không biết đối phương đang nghĩ gì. Dần dần cuộc sống cũng không còn hương vị gì nữa.

Dịch Vãn Thu ngồi bên cạnh ăn trái cây, không nói nhiều, nhưng luôn mỉm cười nhìn họ nói chuyện, trông rất lịch sự và có tu dưỡng.

“Thử quả việt quất này đi, cũng ngon lắm. Chua chua ngọt ngọt, con gái đều thích ăn.” Dịch Vãn Thu chỉ vào đĩa việt quất.

“Vâng, cháu cảm ơn.” Lư Mễ lấy bốn quả việt quất cho vào miệng, cắn một quả và nói: “Đã quá.” Lư Mễ thích cảm giác nhai nát quả việt quất trong miệng, mấy quả việt quất ngon đều cứng và khi nhai ra sẽ có vị chua ngọt, loại mà Dịch Vãn Thu mua là loại cao cấp, rất ngon.

“Thích thì cứ đến thường nhé, hai bác sẽ chuẩn bị sẵn trái cây cháu thích. Đến nhà ăn bữa cơm trò chuyện một lát. Nghe Đồ Minh nói mùa đông cháu nuôi dế à?” Đồ Yến Lương hỏi cô.

Lần này là về chuyên ngành của Lư Mễ, cô gật đầu, từ trong cái áo phao treo trên giá lấy bình hồ lô ra cho Đồ Yến Lương xem: “Bác xem, hôm nay cháu có mang theo này.”

“Năm nay bác cũng nuôi một con, bác bắt đầu nuôi từ năm ngoái.”

“Vậy bác cũng được coi như là mới vào nghề rồi.”

Lư Mễ vừa nói vừa mở bình hồ lô, cắn một miếng dâu tây để ở miệng bình, con dế bò ra ngoài, ăn một miếng, Lư Mễ nhanh tay bắt nó đặt trong lòng bàn tay mình, con dế bò theo đường vân tay lên, ôm lấy ngón tay cô.

“Bác nhìn đi ạ!” Cô khoe với Đồ Yến Lương, cho ông xem con dế của mình biểu diễn. Đồ Yến Lương sờ đầu con dế và cười: “Con của cháu nuôi có vẻ thông minh hơn con của bác.”

“Bác phải mang theo nó mỗi ngày, lâu dần nó sẽ quen thôi ạ.”

“Ừm, cảm ơn cháu.”

“Không có gì mà. Mai mốt cháu tặng bác một cái bình hồ lô, cháu nuôi lâu rồi nên rành lắm.” Lư Mễ nói như một đứa trẻ nóng lòng chia sẻ kẹo của mình, có chút ngây thơ và nhiệt tình.

Dịch Vãn Thu bỗng nghĩ đến cụm từ “mê muội mất cả ý chí”. Lư Mễ chính là kiểu con gái lớn lên ở trong hẻm, chỉ toàn nói những lời bông đùa không đứng đắn, chơi những thứ hào nhoáng không thực tế, lúc nói chuyện với người khác không có gì bổ ích. Nhưng bà không bộc lộ điều này, thấy trà trước mặt Lư Mễ nguội, bà đứng dậy đổi cho cô một tách trà mới.

Đồ Minh thấy phản ứng của Dịch Vãn Thu, nhưng anh không nói gì.

Lư Mễ ở lại nhà khoảng một tiếng, ông bà không hỏi nhiều, chỉ trò chuyện về những chuyện thường ngày. Lúc ra về, mọi người đều ra tiễn, Đồ Minh nói với ba mẹ: “Hai người vào trước đi, lạnh lắm. Con muốn nói chuyện với Lư Mễ một chút.”

Dịch Vãn Thu nhìn qua cửa sổ thấy Đồ Minh và Lư Mễ đứng trước xe cô nói chuyện.

Đồ Minh giúp Lư Mễ kéo khóa áo phao của cô lại, rồi đưa tay véo má cô, còn cười nữa.

“Có thể sẽ không gặp nhau khoảng mười ngày, muốn ôm một cái không?” Đồ Minh hỏi cô.

“Ai muốn ôm anh? Giữa ban ngày ban mặt mà muốn giở trò lưu manh phải không!” Lư Mễ vừa nói đã bị Đồ Minh kéo vào lòng ôm chặt: “Đừng ham chơi quá mà không liên lạc gì, lát nữa gửi tin nhắn báo bình an nhé?”

“Ừm.” Lư Mễ gật đầu: “Thế em đi đây, mau buông ra!”

“Em cũng biết sợ nữa à?”

“Em vội.” Lư Mễ đẩy anh, Đồ Minh mở cửa xe cho cô: “Chúc mừng năm mới, trong nhà có quà anh tặng cho em đấy. Em tìm đi.”

“Chơi trò truy tìm kho báu hả?”

“Ừ.”

Lư Mễ bật cười ha ha, đóng cửa xe rồi lái đi.

Đồ Minh quay lại nhà, thấy Dịch Vãn Thu đang rửa ly nên đến gần bà, nhận lấy ly: “Mẹ, mẹ không thích Lư Mễ đúng không?”

“Sao con nhận ra được?” Dịch Vãn Thu quay đầu lại hỏi anh.

“Bởi vì mẹ không nói gì với cô ấy, toàn thấy ba nói thôi.”

“Mẹ thấy con bé ấy quá nông cạn. Con xem sở thích của nó đi, rồi cả dáng vẻ của nó nữa. Mẹ luôn cảm thấy kiểu con gái như vậy không thể chung sống lâu dài được, hoang dã quá. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa nó hơi thô lỗ. Ăn việt quất từng quả không được sao? Nó cứ phải ăn một lượt mấy quả, như thể chưa được ăn bao giờ. Không đến mức như thế chứ? Mới gặp lần đầu mà đã vậy, rồi sau này thì sao?”

Đồ Minh nghe Dịch Vãn Thu nói, anh mím môi, thái độ không vui rất rõ ràng. Một lát sau mới mở miệng nói: “Trước hết con muốn cảm ơn mẹ, mặc dù không thích nhưng vẫn không biểu hiện quá rõ ràng, để cho cuộc gặp gỡ hôm nay có vẻ suôn sẻ.”

“Bây giờ con sẽ nói quan điểm của con, Lư Mễ là bạn gái mà con tự chọn, từ trước đến nay đều là con chủ động. Con thích sự nhiệt tình, chân thành và thẳng thắn của cô ấy, ở bên cô ấy con rất vui. Việc ăn từng quả việt quất hay mấy quả là sở thích cá nhân, cô ấy không thiếu tiền mua trái cây.”

“Con cũng không có ý định chỉ yêu đương một thời gian rồi thôi, con hy vọng có thể tiến tới lâu dài với cô ấy. Con không ép mẹ phải thích cô ấy, nhưng có thể từ từ hòa hợp với nhau, đừng đặt ra định kiến trước, như vậy có hơi hẹp hòi.”

Đồ Minh thấy Dịch Vãn Thu nhăn mặt nên không nói thêm nữa. Đồ Yến Lương đi tới nói với họ: “Mấy chuyện mà hai người đang bàn luận chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu con cái muốn kết hôn thì chúng sẽ có cuộc sống của chúng. Quan trọng là chúng vui vẻ. Làm cha mẹ thì không có chuyện thích hay không thích, không thích thì chỉ cần sống chung thôi, còn nếu thích thì trò chuyện nhiều hơn.”

Trước khi Đồ Yến Lương về phòng, ông nói với Đồ Minh: “Con bé nói tặng ba một cái bình hồ lô, chắc không phải nói đùa đâu nhỉ?”

“Không đâu. Cô ấy để tâm đến chuyện của người khác lắm.”

“Ừm, vậy thì được.”

Dịch Vãn Thu ngồi lại trên ghế sofa, cầm một quả dâu tây ăn, lại nghĩ đến việc Lư Mễ ăn việt quất, bà đặt dâu xuống và nói với Đồ Minh: “Mẹ không cấm con thích ai, nhưng mẹ cũng có quan điểm của mình. Khi chung sống thì con phải tìm một người có sở thích gần giống nhau và có mối quan tâm tương đồng. Hiện tại hai đứa mới quen nhau chưa lâu nên con mới cảm thấy có nhiều chuyện để nói thôi.”

“Sau này thì sao? Ngay cả sở thích và chuyên môn của con cũng không thể trao đổi với nó. Hơn nữa, bây giờ con có thể chấp nhận được nếp sống đó của nó, đó là vì con đang trong cơn say mê nhất thời. Khi cảm xúc mãnh liệt qua đi, con chắc chắn là con sẽ sống cả đời với một người phụ nữ ăn việt quất kiểu đó sao?” Dịch Vãn Thu lấy một nắm việt quất cho vào miệng, vị chua ngọt bùng nổ trong miệng, ngon hơn bình thường.

Đồ Minh ngồi bên cạnh bà nói: “Con biết mẹ thích Hình Vân. Có nhiều chuyện con chưa nói với mẹ, nếu hôm nay nói về sự yêu thích của mẹ, con sẽ nói thẳng.”

“Con ly hôn với Hình Vân là vì Hình Vân ngoại tình.”

“Cuộc hôn nhân giữa con và Hình Vân có vấn đề. Hằng ngày con và Hình Vân chỉ có những cuộc trò chuyện khách sáo, bình thường đều là cô ấy ở nhà trồng hoa còn con thì đọc sách ở trong phòng. Cả hai đều đã cố gắng nhưng vẫn không thể nào hâm nóng tình cảm.”

“Sau đó Hình Vân ngoại tình, cô ấy đề xuất ly hôn, con đã đồng ý. Con ly hôn rồi thì sẽ không tái hôn với cô ấy nữa.”

“Con biết nói những điều này mẹ rất khó chấp nhận, nhưng con và Hình Vân luôn nói với bên ngoài là tính cách không hợp, là vì hai người đều muốn giữ thể diện trong chuyện này.”

“Nhưng thực ra thì nó rất đáng xấu hổ.”

Dịch Vãn Thu không thể chấp nhận ngay lập tức, ngồi im một lúc lâu không nói gì. Một hồi sau mới lên tiếng: “Mẹ nghi ngờ về việc nó ngoại tình, chúng ta sống chung với nhau lâu rồi mà, nó không phải là người như thế đâu.”

“Vậy thì sao ạ? Cô ấy và người tình đã sống trong căn nhà ở Tây Thành của con một thời gian dài rồi, tại sao con phải nói dối về chuyện này? Mẹ có thể hỏi cô ấy.”

“Thế nên con thích Lư Mễ nhiều như vậy, ngoài những điều đã nói ở trên, còn vì Lư Mễ xưa nay rất thẳng thắn. Cô ấy nói yêu là yêu, nếu không yêu thì sẽ không lén lút ngoại tình, cô ấy sẽ nói thẳng với con. Cô ấy rất thẳng thắn, rất đặc biệt.”

Đồ Minh nói rất nhiều, anh biết sớm muộn gì cũng phải cho Dịch Vãn Thu nhìn thấy những vết nứt ẩn giấu từ cuộc ly hôn, chọn nói vào hôm nay là bởi vì anh thấy Dịch Vãn Thu đã dùng sự kiêu ngạo ngấm sâu vào máu của mình đi bắt bẻ Lư Mễ, điều này làm anh rất khó chịu.

Lư Mễ luôn phải chịu đựng những thành kiến như vậy, nhưng cô vốn không phải là người như họ đã nói.

Đồ Yến Lương đứng ở đó nghe họ nói, ông nhận ra có nhiều chuyện không phải như họ đã từng nghĩ. Nhưng Dịch Vãn Thu đã có thành kiến với Lư Mễ, với tính cách này của bà ấy thì rất khó xóa bỏ. Ông thở dài: “Ngày cuối năm mà, đừng tức giận vì những chuyện này nữa. Đó đã là chuyện của quá khứ rồi. Dọn dẹp đi đến nhà bà ngoại thôi, Lư Mễ mua nhiều cừu bọ cạp và xương bò quá, đủ cho ông bà ăn vui vẻ rồi.”

“Con bé này mua sắm hào phóng thật, cứ như không cần tiền vậy.” Đồ Yến Lương cười nói.

“Cô ấy sợ bà ngoại không đủ ăn nên đã mua hết thịt bò và cừu bọ cạp ở chợ. Không chỉ vậy, cô ấy còn băm nhuyễn thịt đã lóc ra, để bà ngoại còn ăn được một bữa sủi cảo nhân thịt cừu nữa.”

“Thật là chu đáo, nhìn bề ngoài có vẻ lơ là mà không ngờ lại cẩn thận như vậy. Lát nữa con tự nói với bà ngoại là mấy món ăn hôm nay đều do bạn gái con mang đến nhé.” Đồ Yến Lương nói, nhìn Dịch Vãn Thu: “Chuyện đã qua thì để nó qua đi, người đã đi thì cũng đừng nhắc lại, đừng truy tìm nguyên nhân nữa. Có thời gian thì đến đội hợp xướng hát thêm vài bài không được sao?”

Đồ Minh cảm kích nhìn Đồ Yến Lương, ông vỗ vai anh rồi quay lưng đi dọn dẹp đồ đạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK