Cô đắp mặt nạ anh nhìn, cô sơn móng chân anh cũng nhìn, ngay cả lúc cô uống nước mà anh cũng nhìn, làm Lư Mễ thấy lạnh sống lưng.
“Có gì thì anh nói thẳng ra đi, đừng nhìn em chằm chằm mãi như vậy, ghê lắm!”
“Hôm nay lúc ăn tối, bà ngoại hỏi anh có thể đưa cô gái mua cừu bọ cạp cho bà đến nhà bà chơi không.”
“Thế anh nói sao?”
“Anh bảo để anh hỏi cô gái ấy.”
“Cô gái ấy có thể đi, nhưng không được gặp giáo sư Dịch. Bà ngoại anh có nói chuyện giống mẹ anh không? Lúc nào cũng ngấm ngầm khó chịu…” Lư Mễ nhìn Đồ Minh: “Thật ra anh cũng giống mẹ anh lắm…”
Đồ Minh véo má cô: “Không đâu, bà ngoại tốt lắm. Mẹ anh sẽ không đến.”
“Được rồi. Vậy khi nào đi?” Lư Mễ lại hỏi anh.
“Ngày mai được không?”
“Ừm. Vậy mình ra chợ mua cừu bọ cạp trước rồi hẵng đi, người lớn thích thế mà.”
“Được.”
Lư Mễ nhìn có vẻ ngang ngạnh, nhưng thực ra rất biết điều. Người lớn tuổi muốn gặp cô, nếu cô từ chối thì Đồ Minh sẽ không nói gì, cũng không trách móc cô, nhưng trong lòng anh chắc chắn sẽ buồn. Sao mình phải để cho người tốt buồn lòng vô cớ chứ?
“Cảm ơn em, Lư Mễ.” Đồ Minh trịnh trọng cảm ơn cô.
“Giả bộ khách sáo gì nữa!” Lư Mễ hừ một tiếng: “Anh cũng thường xuyên đi làm bà nội em vui mà! Đây coi như là trả ơn đó.”
Sáng hôm sau, hai người đi chợ mua cừu bọ cạp, còn mua cả xương bò nữa. Sau đó họ lái xe đến nhà bà ngoại của Đồ Minh. Khu đó khó đỗ xe, họ gặp phải một chiếc xe giao hàng đi ngược chiều chặn kín cả đường. Xe của Lư Mễ không tiến lên được, cũng không lùi lại được, cô hạ kính xe xuống và nói với người giao hàng: “Anh lùi lại đi, đỗ vào chỗ bên cạnh một lát được không?”
Người giao hàng có vẻ không vui, trả lời: “Sao tôi phải lùi, cô lùi đi!”
“Anh đi ngược chiều đó!”
“Ai quy định đây là ngược chiều?”
…
Lư Mễ nổi cáu, Đồ Minh xuống xe nói với người giao hàng: “Làm phiền anh lùi lại một chút, chặn đường thế này không hay lắm.”
“Anh nói thế thì được.”
Người giao hàng lùi xe lại, Lư Mễ đỗ xe xong, cô hỏi anh: “Câu của anh với câu của em khác gì nhau?”
Đồ Minh lắc đầu, chỉ cười mà không nói.
Cảnh vừa rồi bị cậu ở trên lầu nhìn thấy, cậu thầm nghĩ cô gái này thật thẳng thắn, không vòng vo gì cả.
Nhà bà ngoại của Đồ Minh đã nhiều năm rồi không sửa sang lại, trong nhà toàn là đồ đạc từ nhiều năm trước. Người già sắp chín mươi tuổi, dù trước đây làm gì thì đến tuổi này thường hay thích tích trữ đồ, trong nhà chất đầy đồ, trên chiếc đàn piano cũ còn bày hơn chục tấm ảnh gia đình qua các thời kỳ.
Cậu bắt chuyện với Lư Mễ: “Cháu gái ngồi nghỉ một lát nhé, cậu đi đỡ bà ngoại dậy.”
“Dạ vâng!”
Đồ Minh cầm ảnh gia đình đưa cho Lư Mễ xem, từ tấm thứ ba thì đã có mặt anh rồi. Hồi bé anh đeo một cặp kính nhỏ, trông giống như một cậu học trò thông minh ham học.
“Sau này ít chụp hơn, phải đợi dì út của anh về nước, đủ người rồi mới chụp tiếp.”
“Bà nội anh thì sao?”
“Bà nội bây giờ không nhận ra ai nữa. Lần nào anh đến thăm bà cũng giơ gậy lên đánh đuổi anh ra ngoài, bảo anh là thằng trời đánh.”
Nghe vậy, Lư Mễ không nhịn được cười khúc khích.
“Ai mà cười vui thế này?” Bà ngoại và ông ngoại được cậu dìu ra phòng khách, bà ngoại tóc bạc phơ, khuôn mặt tươi cười.
“Đây là bà ngoại anh.” Đồ Minh giới thiệu: “Bà ngoại, đây là cô gái mua cừu bọ cạp cho bà đấy ạ.”
“Cảm ơn cháu đã mua cừu bọ cạp cho bà nhé!”
“Bà thích ăn thì sau này cháu sẽ mua thường xuyên.” Lư Mễ cười hì hì.
Bà ngoại ngồi bên cạnh Lư Mễ, nắm tay cô và hỏi nhỏ: “Cháu có bị Xú Xú bắt nạt không?”
Xú Xú? Lư Mễ hơi ngơ ngác, cậu ở bên cạnh giải thích: “Xú Xú là tên ở nhà của Đồ Minh. Bà ngoại gọi nó là Xú Xú từ bé rồi!”
“Ồ ồ ồ!” Lư Mễ nhìn Đồ Minh với ánh mắt trêu ghẹo, bị anh trừng lại.
“Có bắt nạt cháu đó ạ.” Lư Mễ gật đầu: “Bắt nạt cháu thường lắm, nói chuyện làm cháu tức chết luôn!”
Bà ngoại quay sang đánh Đồ Minh một cái: “Cái tốt thì không học! Giờ lại học cách bắt nạt người khác!”
Đồ Minh kêu oan, cậu ngồi bên cạnh cười lớn: “Đánh hay lắm!”
“Bình thường hai đứa ăn uống thế nào? Có bị đói không?” Bà ngoại lo lắng bọn trẻ bị đói.
“Không đói đâu bà ngoại.” Đồ Minh chỉ vào Lư Mễ: “Cô ấy biết nấu ăn, tay nghề rất giỏi. Ở nhà thì cô ấy nấu cho cháu ăn, còn đi làm thì ăn ở ngoài. Không nhịn bữa nào đâu ạ.”
“Thế thì tốt.” Ông ngoại ngồi bên cạnh xen vào: “Sao lại xách theo cừu bọ cạp nữa vậy?”
“Bà ngoại thích ăn mà ạ!” Lư Mễ đáp.
“Bà chỉ ăn được vài miếng thôi!” Bà ngoại thở dài: “Mỗi lần ồn ào đòi ăn, đến khi bày ra ăn thì chỉ ăn hai miếng là đủ. Ăn nhiều nữa thì không nổi.”
Bà vừa nói vừa thở rất mệt, Đồ Minh bật máy thở trong phòng khách rồi đeo lên cho bà ngoại.
“Đi đâu cũng không rời cái này được.” Cậu giải thích ở bên cạnh. Bà ngoại lúc nhớ lúc quên, ông ngoại thì nghe kém, để không khí bớt ngượng ngùng thì chỉ có cậu và Đồ Minh giữ nhịp cuộc trò chuyện này thôi.
“Nhà Lư Mễ ở đâu vậy?” Cậu hỏi cô.
“Cháu ở gần khu Nhị Hoàn ạ.”
“Khu Nhị Hoàn có nhiều nhà bị giải tỏa lắm.” Cậu nhẩm tính: “Thế hệ của cháu chắc có nhiều người cũng vướng vào đợt này.”
“Cháu cũng vướng đó ạ.” Lư Mễ trả lời thoải mái, mà đúng là như vậy thật. Nhà bị giải tỏa di dời không có gì đáng xấu hổ cả.
“Hóa ra Lư Mễ là nữ đại gia rồi.” Cậu đùa.
Lư Mễ cười.
“Trước kia nhà bà ngoại ở Bắc Tân Kiều, mà chuyện đó đã sáu bảy mươi năm trước rồi…” Bà ngoại như bừng tỉnh, kéo Lư Mễ lại và bắt đầu kể mấy chuyện xưa, Lư Mễ rất thích nghe. Cô còn hỏi: “Thế sao bà lại quen được ông ngoại vậy ạ?”
“Ông ấy lừa bà đấy…”
“Ôi tôi lừa bà hồi nào!” Cuối cùng ông ngoại cũng lên tiếng, hừ giọng phản đối.
Khi cậu quay đi lấy nước, bà ngoại lén nhét vào tay Lư Mễ một bao lì xì: “Không nhiều đâu, giờ bà ngoại bị quản lý tiền bạc chặt lắm, tụi nó bảo bà hay tiêu tiền bậy bạ, giờ bà chẳng còn nhìn thấy tiền nữa. Lần đầu gặp, cháu cứ cầm lấy nhé…”
Lư Mễ không muốn nhận, bà đã lớn tuổi như vậy mà còn muốn cho cô tiền. Nhưng bà ngoại giữ chặt tay cô, còn chớp mắt: “Xú Xú mà bắt nạt cháu thì bà sẽ xử lý nó thay cháu. Cháu cầm lấy đi, bà mệt rồi!”
Cậu dìu bà ngoại lên giường, Lư Mễ và Đồ Minh đi theo sau. Thấy bà ngoại đã nằm trên giường, mũi cắm máy thở, bà còn vẫy tay với họ: “Đi về đi, khi nào bà khỏe lại rồi đến nhà ăn cơm.”
“Vâng ạ, bà ngoại.” Sống mũi Lư Mễ cay cay, sao người già lại đáng thương đến vậy.
Ra khỏi nhà bà ngoại, lòng Lư Mễ cảm thấy trống vắng.
“Bà ngoại tốt quá, ông ngoại cũng tốt.”
“Bà ngoại cứ như trẻ con ấy. Hôm nay vẫn còn tỉnh táo, nói chuyện được.”
“Lúc không tỉnh táo thì sao?”
“Không tỉnh táo thì sẽ gọi người lung tung.”
“Xú Xú ấy hả?” Lư Mễ học bà ngoại gọi anh là Xú Xú, Đồ Minh cứng đơ, sừng sộ lên: “Không được gọi anh như thế.”
“Sao bà ngoại gọi được mà em không gọi được hả? Xú Xú ơi Xú Xú.” Lư Mễ cười ha ha, Đồ Minh bóp mặt cô, véo má cô, hai người cười vang một hồi lâu.
“Ăn gì bây giờ nhỉ?” Họ vẫn chưa ăn cơm, giờ thì đã thấy hơi đói. Lư Mễ nghĩ ra một ý: “Em có ý này rồi, chúng ta đi tìm Lư Tình đi! Tiệm hoa của chị ấy gần đây mà!”
“Đi thôi.”
Tiệm hoa của Lư Tình rất đông khách, người ra vào tấp nập, nhưng cô ấy không bận rộn gì nhiều, vì đã có nhân viên lo đầy đủ hết. Thấy Lư Mễ bước vào, cô ấy nói ngay: “Cơn gió nào đưa cô hai nhà họ Lư đến đây vậy?”
“Em đến ăn ké. Diêu Lộ An đâu?”
“Anh ấy về nhà mẹ rồi.”
Lư Mễ nghĩ lại, đúng là thế, tiệm hoa của Lư Tình gần trường học. Cô quay sang nói với Đồ Minh: “Hay anh về nhà ăn đi, em ăn với Lư Tình, ăn xong rồi thì bốn người chúng ta sẽ tụ họp.”
“Ừm. Anh sẽ về nhà ba mẹ.”
Đồ Minh đi vào cổng đông của trường, cuối tuần trong trường có người đến người đi, anh tản bộ ở đó, tâm trạng tự dưng thấy vui. Có ai đó bấm còi xe đạp bên cạnh anh, anh quay lại nhìn thấy Phương Đế.
“Chào cô Tiểu Phương.” Đồ Minh chào hỏi cô ấy.
“Trùng hợp quá, lại gặp anh rồi.” Phương Đế xuống xe, trong giỏ xe có mấy cuốn sách: “Em định mang sách đến nhà thầy, đúng lúc gặp anh. Phương Đế dắt xe đi bên cạnh Đồ Minh, đi được vài bước cô ấy như sực nhớ ra điều gì, bèn nói với anh: “Xin lỗi, em vừa nhớ ra em có việc cần làm. Nhờ anh giúp em mang sách về cho giáo sư Đồ, tiện thể nhắn giúp em là hôm nay em không đến được.”
“Ừm.”
Đồ Minh nhận sách, gật đầu với Phương Đế rồi đi tiếp.
Về đến nhà, anh đưa sách cho Đồ Yến Lương, nhắn lại chuyện Phương Đế có việc bận. Đồ Yến Lương hiểu rõ sự tình, biết Phương Đế ngại Đồ Minh nên tìm lý do không đến.
“Con ăn cơm ở nhà à?” Dịch Vãn Thu hỏi.
“Vâng, con về nhà ăn cơm.” Đồ Minh bước vào bếp, thấy Dịch Vãn Thu làm vài món hải sản và hầm một con gà: “Để con giúp mẹ.”
Dịch Vãn Thu đập tay anh: “Không cần, sắp ăn rồi.”
“Vậy thôi ạ.”
“Cậu con vừa gọi đến, nói về chuyện con và Lư Mễ đến thăm bà ngoại. Cậu nói bà ngoại rất thích Lư Mễ.” Dịch Vãn Thu vừa thái hành vừa hỏi Đồ Minh: “Nhà Lư Mễ thuộc diện quy hoạch bị giải tỏa à?”
“Cũng không hẳn. Lúc giải tỏa không được đền bù nhiều, sau đó họ cầm tiền đi đầu tư chỗ khác.”
“Thế cũng coi như là gặp thời rồi. Cũng tốt, không lo chuyện cơm áo gạo tiền. Mẹ hiểu được cái vẻ ngông nghênh tự tin của nó từ đâu ra rồi.” Dịch Vãn Thu cười: “Cậu con khen nó suốt, bảo nó lại xách xương cừu bọ cạp đến, biết người ta thích ăn nên mang đến cho bằng được, thật là khờ.”
“Cô ấy là vậy. Khi đã tốt với ai rồi thì sẽ hết lòng hết dạ với họ.”
Dịch Vãn Thu liếc nhìn anh: “Bà ngoại thích nó thì con cứ dẫn nó đến thường xuyên. Sức khỏe bà ngoại không tốt, chúng ta cũng thường nói với nhau là không chắc bà có thể sống qua năm nay. Làm gì để bà thấy vui là được.”
“Thế còn mẹ thì sao?”
“Mẹ à? Mẹ sao cũng được.” Dịch Vãn Thu xếp hành lên cá hấp, rồi thêm dầu hào, rưới nước tương, nhỏ vài giọt giấm, đun dầu sôi và rưới lên làm phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm tỏa ra.
“Lư Mễ biết nấu ăn à?” Dịch Vãn Thu hỏi anh.
“Biết. Cô ấy học từ ba mình, món gì cũng biết nấu, không lo đói.”
“Thế thì tốt.”
Dịch Vãn Thu đưa đĩa cá cho Đồ Minh: “Vừa nãy mẹ nghĩ nhiều lắm, nhưng mẹ không quản thúc con nữa. Hai đứa thích sao thì cứ làm, miễn thấy vui vẻ là được.”
Đồ Minh bưng cá ra bàn, rồi quay lại bếp, nghe Dịch Vãn Thu nói tiếp: “Nhưng có một điều thế này, đừng ép mẹ phải nói với nó lời hay ý đẹp gì hết. Con hiểu mẹ mà, mặt ngoài thì mẹ làm được, nhưng sâu hơn thì mẹ không làm được.”
“Nếu con muốn thỉnh thoảng đưa nó về nhà ăn cơm thì cứ đưa về, chúng ta sẽ cùng ăn một bữa, còn nếu không thích đưa về thì đừng đưa về.”
Đồ Minh nghe từng lời của mẹ, chẳng hiểu sao bỗng dưng mẹ lại nói như thế, nên anh im lặng, sợ nói sai câu nào đó lại khiến mẹ tức giận. Trong lúc mẹ đang khui hàu, anh ra phòng khách hỏi Đồ Yến Lương: “Mẹ con…”
“Cậu con khen Lư Mễ cả buổi… nói Lư Mễ phóng khoáng, thẳng thắn, tốt bụng, làm mẹ con thấy tự hào.” Ông lại lắc đầu: “Tâm trạng của mẹ con không ổn định, chưa biết chừng ngày mai lại thay đổi.”
“Vâng.”
“Còn nữa, sau khi hai đứa đi, bà ngoại cứ nhắc mãi, muốn Lư Mễ đến chơi thường xuyên.”
“Cô ấy cũng thích đến nhà bà ngoại, cô ấy nói bà đáng yêu.”
Đồ Yến Lương chỉ tay vào bếp: “Chỉ có mẹ con là không đáng yêu thôi.”
Hai cha con cười thầm.
Trong bữa ăn, Dịch Vãn Thu hỏi Đồ Minh: “Con về một mình à, bạn gái con đâu?”
“Cô ấy ăn trưa với chị họ, chị họ cô ấy có tiệm hoa ở gần đây.”
“Chị họ là bạn gái của Diệu Lộ An phải không?” Dịch Vãn Thu nói: “Hôm trước mẹ gặp mẹ của Diêu Lộ An, hai người có nói chuyện một lát.”
“Vâng.”
Đồ Minh hơi ngạc nhiên vì mẹ của mình đến tuổi này rồi lại bắt đầu có lòng hư vinh, mấy lời khen của bà ngoại và cậu dành cho Lư Mễ có thể làm mẹ thay đổi thái độ. Chuyện này trước đây hoàn toàn không thể xảy ra.
Nhưng Dịch Vãn Thu chẳng qua chỉ là cho cả hai một bậc thang để leo xuống. Bà chợt nhận ra, con cái đã lớn rồi, nó có chủ ý riêng, mình quản thúc nó chặt quá rồi một ngày nào đó nó sẽ chẳng quay về nữa, được một lại mất mười. Bằng không thì với tính cách của bà chắc chắn hôm nay sẽ không có những lời này. Tất nhiên bà cũng rất rõ, tính Lư Mễ cũng không phải dễ chịu gì. Cô gái ấy nói chuyện sắc bén, luôn có cách đáp trả người khác.
Lư Mễ không biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà Dịch Vãn Thu, cô đang ngồi ăn với Lư Tình thì nhận được một tin nhắn, là thím Hai gửi: [Tiểu Đồ từng ly hôn à?]