“Ngày mai em mang giày bệt, chúng ta đi dạo công viên.” Đồ Minh suy nghĩ một lát, nếu nói thẳng đề nghị của anh là đi bộ quanh đường vành đai 2 thì chắc chắn cô sẽ từ chối ngay lập tức, hoặc là dứt khoát nói tạm biệt anh luôn! Sự lười biếng của Lư Mễ đã ăn sâu vào máu rồi, ai cũng nhìn thấy được.
“Đi dạo công viên chẳng phải là việc mà ông Hai dưới nhà em làm sao?” Lư Mễ bỏ một quả cherry vào miệng: “Em cũng có một đề nghị, anh nghe thử xem được không? Chúng ta làm ổ cả ngày ở nhà em hay nhà anh đi…”
“Được.” Đồ Minh cười nói: “Đi dạo công viên xong đã.”
“Vậy cũng được.” Lư Mễ nghĩ lại, ở nhà cô hay ở nhà anh đều tốt hơn đi dạo công viên. Nhưng đôi khi điều kiện cũng cần phải trao đổi, được thôi, mình hiểu, mình nhịn. Ai bảo mình có niềm đam mê mãnh liệt với sắc đẹp chứ!
“Mấy giờ gặp đây?” Lư Mễ hỏi anh.
“Bảy giờ nhé? Ở dưới nhà em ăn chút gì đó rồi đi.”
“Ơ sao sớm thế?”
“Ông Hai dưới nhà em đi dạo công viên còn sớm hơn mà đúng không?”
“Cũng đúng.”
Lư Mễ thấy có gì đó hơi là lạ, nhưng cô không thể diễn tả rõ. Trong lòng cô bồn chồn, cứ cảm thấy Đồ Minh muốn lừa cô. Cô nói với Thượng Chi Đào: [Chắc không đến nỗi lần nào hẹn hò ổng cũng hẹn gặp lúc bảy giờ sáng đâu nhỉ? Người già thường dậy sớm lắm phải không? Một hai lần thì được, nhiều lần quá chị không chịu nổi đâu!]
[Nếu dậy sớm vài lần mà có thể giúp chị ngủ được với anh ấy thì sao?] Thượng Chi Đào hỏi cô.
[Thì dậy thôi, đã đến nước này rồi mà vẫn chưa ngủ được, tức là phải khổ trước mới ‘sướng sau’ hả?] Lư Mễ há mồm là nói bậy, nói xong cười khà khà một tiếng.
[Vậy em hỏi thêm một câu, sau khi ngủ xong thì sao? Chị định làm gì?] Thượng Chi Đào tò mò về kế hoạch của Lư Mễ sau khi cô không còn nhiệt tình nữa.
[Ngủ xong? Nếu ngủ ngon thì ngủ thêm vài lần nữa, yêu đương cũng được, nhưng cưới thì không ổn lắm, ba mẹ chị không muốn chị lấy người đã ly hôn, thấy phiền phức. Mà sức khỏe của ba chị cũng không nén nổi cơn giận nào nữa.]
[Cô chú không cho, còn chị thì sao?]
[Chị ư? Chị chưa nghĩ đến, chuyện này mới ở giai đoạn đầu mà!] Lư Mễ bị Thượng Chi Đào hỏi thì khựng lại, mới vừa hôn một cái mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sao? Mình và Trương Kình yêu nhau bao năm mà còn chưa cưới! Sao phải nghĩ xa quá làm gì, chuyện xa xôi có nghĩ cũng vô ích thôi. Sống cho hiện tại, vui vẻ là được rồi.
[Will mà biết được suy nghĩ của chị chắc sẽ tức chết mất.] Thượng Chi Đào thấy Lư Mễ đối xử với Đồ Minh rất khác biệt, không phải chỉ muốn ngủ với anh là xong, nhưng họ có thể đi đến đâu thì đúng là rất khó nói.
Lư Mễ nghĩ đến dáng vẻ của Đồ Minh, nói rất chắc chắn: [Ổng sẽ không tức chết đâu, nhưng sau này ổng sẽ tránh xa những người phụ nữ như chị.]
[Lại nói bậy.]
[Ha ha ha ha ha.]
Lư Mễ cười phá lên, hiếm khi cô đặt báo thức, sáng hôm sau dậy từ sáu giờ rưỡi. Cô nhanh chóng trang điểm nhẹ, mang giày bệt, mặc áo khoác lông vũ, đem theo cái hồ lô đựng dế đi ra ngoài.
Chạy đến trước mặt Đồ Minh lúc bảy giờ năm phút, trễ năm phút. Trời vẫn chưa sáng hẳn, còn tối mịt. Áo của Đồ Minh có một chỗ phồng lên, không biết anh giấu gì bên trong, là cục gạch phải không!
“Đến trễ rồi.” Đồ Minh giơ cổ tay chỉ vào đồng hồ: “Năm phút.”
Lư Mễ cứ tưởng hôm qua đã hôn anh một cái thì anh sẽ không còn khắt khe như trước nữa, ai ngờ đâu, đi làm thì bị canh quẹt thẻ, hẹn hò thì cũng bị canh giờ.
“Người đẹp không được đến trễ hả?” Lư Mễ cãi lại, thấy Đồ Minh không nói gì thì hỏi: “Ăn gì bây giờ? Chúng ta đi ăn gan xào đi được không?” Lư Mễ hỏi anh.
“Được, ăn nhiều vào, có thể sẽ mệt đấy.”
“Đi dạo công viên mà cũng mệt sao! Hai tiếng là xong rồi mà.” Cô đi theo sau Đồ Minh, thấy anh không lên xe, cô hỏi: “Không đi xe hả?”
“Không.”
“Đi bộ?”
“Đi bộ.” Đồ Minh bắt chước giọng điệu của cô.
“Vậy thì đi!”
Cô vui vẻ bước đến bên cạnh anh, khoác tay anh, hành động rất thân mật, như thể họ đã yêu nhau lâu rồi. Đồ Minh cúi đầu nhìn tay cô đang nắm tay áo của mình, anh hỏi: “Em không thấy lạnh tay à?”
“?”
“Thế này thì sao?” Lư Mễ đặt tay cô vào lòng bàn tay anh, tay còn lại sửa tay anh thành nắm đấm bọc lấy tay cô: “Được rồi, không lạnh tay nữa, đi thôi.”
Bàn tay của Lư Mễ cuộn tròn trong lòng bàn tay anh, đi được vài bước, cả hai đều thấy hơi kỳ cục: “Thôi bỏ đi! Để em tự nhét tay vào túi áo cho rồi!” Lư Mễ từ bỏ.
Sau khi ăn gan xào và bánh bao, trong bụng ấm lên, Lư Mễ cảm thấy mình bây giờ vô cùng lợi hại, giống như đã sẵn sàng cho một cuộc đại chiến. Cô đứng trước cửa quán ăn hỏi anh: “Đi thôi, đi công viên nào? Khu này em quen thuộc, anh cứ nói đi!”
“Đi theo anh, anh cũng quen mà.” Đồ Minh quay đầu đi, Lư Mễ đi theo phía sau vẫn còn đang khoác loác với anh: “Nói thật nhé, công viên hay bờ sông quanh đây, em nhắm mắt cũng mò ra được, cả mấy con hẻm bên kia cũng thế! Em lớn lên ở đây mà!”
“Ừ, anh biết.”
Đồ Minh nhìn Lư Mễ, cố nhịn cười, vừa nghe Lư Mễ lảm nhảm vừa tiếp tục bước đi.
Đi được một tiếng đồng hồ, Lư Mễ nói: “Này này này không đúng rồi, đi hướng kia là có công viên mà!”
“Không phải hướng đó, là phía trước.”
“Là ở đâu?”
“Đi theo anh, có nói em cũng không biết.”
Lư Mễ thấy hơi nghi ngờ, tiếp tục đi theo anh. Thỉnh thoảng cô nhìn anh, thấy khóe môi anh nhếch lên một nụ cười, đẹp thì có đẹp, nhưng nụ cười này kỳ quái lắm, cứ như anh đang che giấu điều xấu gì đó.
Sau khi đi hơn hai tiếng, Lư Mễ ngồi xuống ghế dài ven đường: “Em không đi nữa! Không phải là đi công viên mà là đi dạo phố chứ gì! Sao anh ác thế!”
Đồ Minh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, thò tay vào áo, như đang biểu diễn ảo thuật lấy ra một cái bình giữ nhiệt, vặn ra đưa cho cô cái cốc: “Có khát nước không? Uống chút nước đi.” Hóa ra trong áo anh không phải là cục gạch mà là bình giữ nhiệt.
Lư Mễ nhận lấy cái cốc đang bốc hơi nóng, nhìn quanh miệng cốc và chỉ vào một chỗ: “Anh thường uống chỗ này đúng không?”
“Ừ. Em né chỗ đó ra.”
“Không.” Lư Mễ áp môi cô vào miệng cốc, trên cốc có dấu son môi mờ mờ, trông có chút đen tối. Cô đắc ý nhìn Đồ Minh, mặt mày hớn hở uống từng ngụm nước.
“Uống nhiều một chút, uống xong rồi cùng đi bộ quanh đường vành đai 2.”
Suýt nữa Lư Mễ đã sặc nước, ho vài cái: “Em không nghe lầm đấy chứ? Anh nói gì? Đi bộ quanh đường vành đai 2? Anh tưởng em đang đi huấn luyện quân sự hả? Sao em phải đi bộ quanh đường vành đai 2? Trời lạnh thế này ở nhà ngủ không được hay sao? Em bị ngu rồi à mà đi bộ ở đường vành đai 2! Hơn ba mươi cây số đấy!”
Lư Mễ thường chế giễu những người hay chạy bộ hàng chục cây số, cô nói: Cuộc sống là cần phải được yên tĩnh, tôi cứ nằm trên giường dưỡng sinh, đừng ai bắt tôi làm mấy chuyện cực khổ đó.
Giờ thì hay rồi, chế giễu người ta mà lại không bằng người ta, ít nhất họ còn được chạy bộ quanh đường vành đai 2, còn cô thì đi bộ! Là sao nữa vậy!
Cô dậy sớm để đi bộ quanh đường vành đai 2! Hơn ba mươi cây số!
Đồ Minh thấy cô nóng nảy, anh không nói gì, lấy điện thoại ra, mở bản đồ rồi đưa cho cô: “Em biết xung quanh đường vành đai 2 có gì không? Đây là một tuyến đường đi bộ rất tuyệt. Em có thể nhìn thấy những con hẻm nơi em lớn lên, sông hộ thành, cổng thành, mấy phong cảnh này ở những thành phố khác không có. Em với anh còn có thể đi ăn vài món ngon ở đây nữa.” Đồ Minh chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói thêm một câu: “Rất ngon.”
“Ở đâu mà chẳng có đồ ăn ngon… Em có cần phải đi xa như thế để ăn không…”
“Mệt thì dừng lại nghỉ.”
“Bây giờ em đã mệt rồi này.” Lư Mễ kêu ca: “Em không đi nổi nữa đâu.”
“Thế thì đi về, anh định hôm nay đi xong rồi sẽ lấy thịt bò với thịt cừu trong xe anh để về nhà em ăn lẩu… Nhưng xem ra… thôi vậy.” Đồ Minh thả ra một mồi nhử, anh biết sở thích của Lư Mễ là gì và khẽ gợi lên sự hứng thú của cô. Anh cảm thấy mình hơi xấu xa, nhưng anh không tiếc dùng chút mánh khóe với Lư Mễ, vì nếu hoàn toàn chiều theo cô thì có khả năng là ngày mai cô sẽ phủi mông đi luôn. Anh biết rõ điều đó.
…
“Về nhà em? Ăn lẩu cừu?” Lư Mễ mở to mắt nhìn anh.
“Đúng vậy. Anh vốn định như thế.”
“Trong xe anh đã chuẩn bị sẵn rồi hả?”
“Lừa em thì anh là chó.” Đồ Minh đưa cho cô xem mấy bức ảnh chụp trong xe hồi sáng.
“Đi! Nhanh lên!” Lư Mễ bật dậy, chạy tới phía trước vài bước, động tác hơi mạnh bạo, con dế trong áo khoác của cô cũng gáy lên.
Lư Mễ hệt như một đứa trẻ, niềm vui đến rất nhanh, cô đi theo Đồ Minh dạo quanh đường vành đai 2. Khi băng qua đường ở đại lộ Tây Trường An, Lư Mễ đi nhanh hơn, Đồ Minh nắm cổ tay cô bảo cô chú ý xe cộ, rồi không buông tay ra nữa.
Ban đầu anh chỉ nắm cổ tay cô, cổ tay cô mảnh mai, dù qua lớp áo khoác dày mà tay anh vẫn có thể ôm trọn. Lư Mễ cúi đầu nhìn tay Đồ Minh. Thực ra trong túi áo khoác của cô có một đôi găng tay len cashmere, nhưng cô không muốn đeo nó, chủ yếu là vì chờ đợi một khoảnh khắc như thế này đây.
Tay Đồ Minh không động đậy, cô sẽ kiên nhẫn chờ. Một lát sau, anh vừa buông cổ tay cô ra thì cô bèn nắm lấy tay anh, nhìn dòng xe cộ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là nắm tay thôi mà!
Nhìn xem, chỉ có thế mà cũng thấy hồi hộp!
Đồ Minh kéo tay cô đút vào túi áo khoác anh, ngón tay cái của anh anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, Lư Mễ cảm nhận được vị ngọt, cô tiến thêm một bước nữa, tựa đầu vào vai anh: “Đi thế này được nè, không mệt.”
Đi thêm một lúc, cô lại không nghiêm túc, ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay của Đồ Minh, một dòng điện truyền từ lòng bàn tay vào tim anh. Anh giữ chặt ngón tay cô: “Đừng nghịch.”
“Có nghịch gì đâu.” Lư Mễ nói nhỏ.
Đồ Minh nói không sai, đã nhiều năm rồi cô không ngắm kỹ toàn bộ phong cảnh ở đường vành đai 2 như vậy, đi bộ thế này cũng không tồi, ngoại trừ mệt.
Đi đến nửa đường, chân của Lư Mễ như bị đổ chì, ngồi trong quán cà phê nhìn ra đường, không chịu đi nữa.
“Đi thêm chút nữa, đã được nửa chặng đường rồi.” Tuy Đồ Minh cố gắng khuyến khích cô, nhưng anh biết cô đã bỏ cuộc rồi.
“Không, hôm nay dù có ăn thịt Đường Tăng thì em cũng không đi nữa.” Lư Mễ sắp khóc, cô đâu có chịu đựng được kiểu hành xác này.
Thấy cô nhăn nhó, Đồ Minh cười: “Vậy thì thế này, chúng ta nghỉ ngơi một lát, nếu em nghỉ ngơi mà vẫn thấy không ổn thì chúng ta sẽ không đi nữa.”
Lư Mễ tựa lưng vào ghế, uống cà phê và nước ấm, ăn bánh ngọt, làm đủ trò nhất quyết không chịu đi, lèo nhèo đến tận tối.
Từ đầu đến cuối Đồ Minh không thúc giục cô, đợi đến lúc cô đứng dậy rồi mới lấy điện thoại ra gọi xe.
Lư Mễ bị Đồ Minh vô cớ xách đầu đi huấn luyện cả ngày, hai chân mỏi nhừ không nhấc lên nổi. Nhưng trong lòng cô vẫn mong chờ bữa tiệc lẩu cừu này, thực ra là chờ Đồ Minh đến nhà cô, ăn cơm với cô.
Hình ảnh ăn cơm lần trước vẫn còn rõ mồn một! Lư Mễ nhìn xuống, lén nhìn quần của Đồ Minh, cười khúc khích.
Khi lên xe của Đồ Minh, anh mở cốp xe, khá lắm, thịt bò thịt cừu, tôm, rau dưa, anh mang theo không thiếu thứ gì.
“Anh có âm mưu phải không? Tối nay anh định quấy rối gì em hả? Thế thì không được đâu đấy, người ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng mà!” Lư Mễ cầm một túi rau thơm giả vờ như mình cũng đi làm đồ ăn, vừa đi vừa nói xằng bậy: “Anh không thể dùng vũ lực với người ta, người ta sợ lắm đó.”
Đồ Minh nghe cô nói toàn mấy lời thô tục, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Em nói thật chứ?”
“Hả…” Lư Mễ chớp mắt: “Nếu không thì sao?”
“Vậy thì tốt, hôm nay anh cũng không có ý định đó.” Rồi anh lại học theo giọng cô, nói: “Ai đổi ý là đồ khốn nạn.”