Quà của Đồ Minh giấu rất kỹ, cô cứ nghĩ là món gì to lắm, lục tung tủ quần áo cũng không thấy, mệt đến toát mồ hôi. Cuối cùng mệt quá, cô nằm dài trên giường, tiện tay mở ngăn tủ đầu giường, định lấy truyện tranh liên hoàn ra xem thì tay chạm vào một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Cô ngồi dậy nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ, gỗ lim điêu khắc nổi được làm thủ công, có một chiếc khóa bạc nhỏ. Lư Mễ biết ngay Đồ Minh sẽ không tặng cô túi xách, mỹ phẩm hay trang sức, đồ anh tặng chắc chắn là thứ gì đó kỳ lạ mà hữu ích.
Cạch một tiếng, khóa mở, bên trong hộp là một chiếc lược nằm trên nền nhung đỏ. Chiếc lược gỗ Tử Đàn, tay cầm chạm khắc hoa mai, còn khắc tên cô nữa. Lư Mễ nhận ra nét chữ này, chính là do Đồ Minh khắc.
Có lần cô từng phổ cập cho Đồ Minh về vấn đề vì sao chơi những món đồ chơi văn hóa thì không thể gọi là mê muội mất cả ý chí. Những món đồ ấy càng dùng lâu thì sẽ càng thay đổi hình dạng, đó chẳng phải là công phu sao? Sao lại gọi là không lo làm việc chính! Với lại anh không chơi đồ gỗ thì sao mà biết được, mấy món đồ được làm từ gỗ như lược, thước, hay mấy món đồ cầm tay, mình dùng tấm lòng để nuôi dưỡng nó, đó gọi là gì? Đó là sự lắng đọng của năm tháng! Anh không hiểu đâu!
Có lần khác Lư Mễ đang chải tóc, cô phàn nàn là mình bị rụng tóc: “Có khi nào sau này em bị hói không nhỉ?”
Lúc đó, Đồ Minh hôn lên đỉnh đầu cô: “Tóc em thế này mà muốn hói thì khó lắm.”
Cầm chiếc lược gỗ trong tay, Lư Mễ nhớ lại chuyện đó, bất giác bật cười.
Ồ, còn có một tấm thiệp nữa, trên đó có viết một câu thơ:
Vụng tay vì khanh vấn tóc đen,
Nâng mâm ngang mày cả đôi vui.
Nhìn xem mấy người trí thức này! Tự tay làm lược, tự khắc chữ, còn tự viết thơ cho mình nữa!
Lư Mễ cài chiếc lược lên tóc rồi lăn lộn trên giường, thích thú vô cùng. Mãi đến khi vui đủ rồi cô mới hỏi Đồ Minh: [Anh làm cái này hồi nào vậy?]
[Em nói trước là em có thích hay không đi?]
[Thích.]
[Làm buổi tối lúc đi công tác.]
Vậy là trong những chuyến công tác bận rộn, sau những ngày làm việc liên tục và các buổi xã giao nối tiếp, anh đã làm chiếc lược này cho cô ở khách sạn. Chiếc lược này đã đi qua nhiều nơi với anh rồi.
[Đồ ngốc, có thời gian thì ngủ thêm chút không được à?]
[Không được.]
[Nhưng em chưa chuẩn bị quà cho anh.]
[Xương cừu bọ cạp và và xương bò em mua có tính không?]
[Không tính, đó không phải quà.]
[Tất cả những gì được trao tặng trong cuộc sống hàng ngày thì nó đều là quà.] Đồ Minh gửi đến cô một biểu tượng ôm.
Lư Mễ thấy tim mình đã mềm đi, thậm chí còn thấy mắt hơi ướt. Sao anh tốt quá vậy?
Ngày 30 Tết, Lư Mễ ăn cơm ở nhà bà nội, cả gia đình vui vẻ rôm rả. Khi kim đồng hồ sắp chỉ đến 12 giờ, Đồ Minh gọi cho cô: “Em ra ngoài một lát được không?”
“Hả?”
“Anh đang ở dưới nhà bà nội.”
Lư Mễ mừng rỡ, vội vã chạy xuống lầu, thấy Đồ Minh đứng một mình dưới ánh trăng sáng và làn gió mát, cô chạy tới ôm anh: “Sao anh đến đây? Chẳng phải anh định đi ngoại ô à?”
“Đổi sang ngày mai rồi. Anh đến chúc em năm mới vui vẻ.”
“Đồ khờ, anh gọi điện chúc một câu là được rồi, khuya thế này chạy đến đây làm gì?”
“Phải gặp mặt nói mới được.”
Lư Mễ ngẩng đầu lên nhìn anh, sự buồn bã không thể diễn tả của cô ngày hôm qua đã tan biến. Cô rất muốn hôn anh, như vậy cô sẽ thấy hạnh phúc hơn.
Ánh mắt cô lấp lánh ẩn chứa những ngôi sao hạnh phúc, Đồ Minh không cầm lòng được, anh cúi xuống chạm nhẹ môi cô. Lư Mễ kiễng chân đáp lại nụ hôn của anh.
Trên cửa sổ nhà bà nội, vài cái đầu thò ra: “Chậc chậc, giới trẻ bây giờ chỉ có một ngày thôi mà cũng không rời nhau được.” Thím Hai bĩu môi.
“Thím Hai chưa từng trải qua thời tuổi trẻ hả?” Lư Tình hỏi lại.
“Khà khà.”
Lư Mễ siết chặt cổ áo của Đồ Minh, nụ hôn này kéo dài miên man. Đến khi cô kết thúc, nhìn thấy đôi mắt cười của Đồ Minh: “Lên nhà đi, anh mua vài hũ dưa muối tương Liubiju, mọi người đi Hải Nam có thể sẽ thèm món này.”
“Anh mua hồi nào thế?”
“Sáng nay, nhân lúc siêu thị dưới nhà chưa đóng cửa. Mua một ít mang cho mấy người lớn, quà có hơi đơn giản, nhưng chắc là dùng được.”
“Đần!” Lư Mễ cọ cọ mũi anh rồi thả áo ra.
“Lên đi.”
“OK, quay về đại chiến ba trăm hiệp!” Lư Mễ vứt lại một câu nói đùa rồi ôm mấy hũ dưa chạy vào trong.
Đồ Minh nhìn theo cô cho đến khi vào nhà, bỗng thấy cô lại chạy ra, nhào vào lòng anh: “Ông Đồ già, em còn chưa đi mà đã nhớ anh rồi.”
“Vậy năm sau mình đón Tết cùng nhau, đi đâu cũng được, nhé?”
“Được.”
Lư Mễ có một cái Tết rất vui ở Hải Nam.
Họ đến Hải Khẩu trước, bà nội muốn ăn gà Văn Xương, nghe nói gà ở Hải Khẩu ngon hơn chút. Họ thuê hai căn biệt thự lớn, một nhóm người ở cùng nhau, vui vẻ rộn ràng.
Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy trống vắng một cách khó hiểu, ngồi ngoài ban công phơi nắng với Lư Tình, vô thức thở dài.
“Xem kìa, sao thế?” Lư Tình hỏi cô.
“Em nhớ ông Đồ của em thôi mà!” Lư Mễ trề môi.
“Không chỉ có mỗi chuyện này thôi đâu phải không?”
“Trước Tết, em gặp ba mẹ ổng rồi, mẹ ổng không thích em.”
“Sao mày biết?”
“Sao lại không biết? Em lớn từng này rồi, chẳng lẽ em không hiểu được sắc mặt của người ta à? Che giấu giỏi đến đâu thì lạnh hay ấm vẫn nhìn ra được chứ?” Lư Mễ tựa vào ghế: “Thôi không nghĩ nữa, không quan trọng.”
Lư Tình cười: “Đừng bận tâm, trái tim con người đều làm bằng xương bằng thịt mà. Em gái chị đáng yêu thế này, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị mày chinh phục thôi.”
Lư Mễ bật cười ha ha, ngồi dậy uống cạn một quả dừa: “Ngon quá.”
Đồ Minh gửi cô một tấm ảnh chụp khu sân nhà ở quê, sân rộng lớn, thiết kế đơn giản, trong sân có xích đu và ghế dài, có chòi nghỉ mát và bếp nướng.
“Đợi hè mình đi mô tô đến đây ở lại một đêm đi. Cảnh đẹp lắm.”
“OK.” Lư Mễ cũng bắt chước anh, chụp cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ gửi cho anh: “Tìm dịp nào mình cùng đi khách sạn nghỉ dưỡng đi!”
“Ừ.”
Nhắc đến khách sạn, Lư Mễ lại nảy ra ý định bậy bạ. Cô gửi cho anh tấm ảnh chụp mình đang ở hồ bơi, chụp xong còn không thèm để ý đến anh, nghịch hết chỗ nói.
Cứ như thế hai người nhắn tin không ngừng suốt bảy tám ngày liền, tối đến lại nấu cháo điện thoại, muốn mang những trải nghiệm cả một ngày kể cho đối phương nghe. Cả hai người từ trước đến nay chưa từng yêu đương sâu sắc đến vậy, đôi khi nghĩ lại cũng thấy mình như biến thành người khác.
Nhưng Lư Mễ không hề thấy chán.
Ngược lại cô còn cảm thấy tình yêu giữa cô và Đồ Minh nhẹ nhàng trong sạch, không chút tạp niệm. Cô rất thích cảm giác này.
Ngày khi kết thúc kỳ nghỉ, cô kéo vali về nhà, không chịu ở lại trò chuyện với gia đình. Mấy người lớn đều cười cô: “Coi nó quýnh đít kìa!”
Lư Mễ giả vờ như không nghe thấy, vào đến nhà thấy Đồ Minh đã ở đó, cô liền chạy đến nhảy lên người anh: “Trời ơi cục vàng của em, em nhớ anh chết mất!” Cô ôm mặt anh hôn chùn chụt. Đây là lần đầu tiên Đồ Minh thấy một màn chào đón nhiệt tình như thế, anh ôm cô xoay một vòng rồi cả hai cùng ngã xuống ghế sofa.
Lư Mễ cười: “Lúc nãy bác em còn cười nhạo em đấy!”
“Bà ngoại anh cũng thế. Bà cười anh, bảo anh nôn nóng quá.”
Hai người cùng cười, ôm chặt nhau. Nhưng chính nụ cười đó lại phá hỏng bầu không khí, Lư Mễ không cười nữa, hôn anh, gò má cô chạm vào gò má anh, hơi thở gấp gáp vang lên khe khẽ.
Đồ Minh ôm cô, hai người không còn khoảng cách nào nữa. Ngẩng đầu lên là đôi môi ngọt ngào của cô, anh há miệng cắn lấy, là từng trận cuồng phong và mưa rào liên tiếp kéo đến.
Trước đây hai người không hiểu thế nào là tiểu biệt thắng tân hôn [1], nhưng hôm nay thì hoàn toàn thấu hiểu. Giống như cơn mưa cứ trút xuống hết đợt này đến đợt khác mà vẫn thấy chưa đủ thấm đất. Cho đến khi trời đã dần tối, Lư Mễ mệt đến mức không nhấc ngón tay lên nổi.
[1] Tiểu biệt thắng tân hôn: Gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn. (Nguồn: Vuonhoacuabachtra).
“Em đói rồi, đồ ăn trên máy bay chẳng ngon gì cả. Vừa về đến nhà lại thêm một trận tiêu hao sức lực thế này, giờ em đói quá, ngực chạm vào lưng luôn rồi.”
“Anh mới đặt món lẩu cay em thích, sắp giao tới rồi.”
“Sao anh biết em muốn ăn món đó!” Lư Mễ mở cờ trong bụng
“Chẳng phải hôm qua em bảo là chán ăn gà hầm nước dừa rồi sao?”
“Đúng đúng!”
Đồ Minh lại ôm cô, hai người quấn lấy nhau không rời. Rồi thêm một bữa lẩu cay nữa là nỗi nhớ nhung dồn nén bấy lâu sẽ được giải tỏa ngay lập tức.
*
Lư Mễ vẫn còn nhớ đến chuyện của Thượng Chi Đào.
Dù cô có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này. Giống như một hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp quyết tâm báo thù cho người bạn thân nhất của mình, Lư Mễ muốn rửa sạch nỗi oan cho Thượng Chi Đào.
Cô dồn toàn bộ sự chú ý vào Grace. Cô theo dõi sát sao tài liệu chia sẻ dự án của Grace cũng như những người đã tiếp xúc trong dự án. Trước đây Lư Mễ không có hứng thú với những mối quan hệ xã hội vô ích, nhưng bây giờ thì hễ có thời gian là cô lại tham gia giao lưu. Cô trò chuyện với người khác qua mạng, gặp gỡ ăn uống, đi dạo cùng họ ngoài đời. Thậm chí khi đi công tác đến thành phố nơi dự án của Grace đang triển khai, cô luôn dành thời gian ghé thăm khách hàng này.
Chưa bao giờ cô nhiệt tình với công việc đến thế.
Đường Ngũ Nghĩa cũng thấy khó hiểu, cậu hỏi Lư Mễ: “Bạn đang làm gì thế hả bạn? Định làm lại cuộc đời sao? Nhưng hướng đi của bạn sai rồi.”
“Sai thế nào?”
“Có gì mà phải nói chuyện với khách hàng, chi bằng chị nói với em đi, xem em có giúp được gì không?”
“Chị muốn xử lý Grace với Yilia.”
“Ờ, em biết rồi. Có lẽ chị nên tìm bạn thân của chị đấy.”
“Mày nhắc chị mới nhớ.”
Lư Mễ thấy hơi hối hận, sao mình lại có thể quên mất một người quan trọng như Vương Kết Tư chứ? Bên phía đối tác trả phí cũng có những mối quan hệ riêng, họ có thể dễ dàng thu thập thông tin hơn. Nghĩ vậy, cô liền gọi cho anh ta: “Tôi cần cậu giúp một việc.”
“Muốn tôi giúp thì phải có thái độ mời mọc chứ, chẳng hạn như mời tôi đi ăn một bữa.”
“Được thôi. Tối nay, chỗ cũ.”
“OK.”
Đồ Minh thấy Lư Mễ tan làm đã vội vã ra ngoài, anh hỏi: “Em đi đâu đấy?”
“Đi ăn với Vương Kết Tư.”
“Ừm, về sớm nhé, chú ý an toàn.”
“Ừ, em chỉ nói chuyện với cậu ta một chút thôi.”
Lư Mễ gặp Vương Kết Tư ở quán lẩu, anh ta đến trước, đã gọi sẵn thịt và thức ăn rồi.
“Tôi không uống rượu đâu, đang giảm cân.” Lư Mễ ngồi xuống cười nói với Vương Kết Tư.
“Cậu giảm cân à? Gầy như sào tre rồi còn giảm cái rắm gì.”
“Tôi tăng hai cân rồi đấy.” Lư Mễ đùa, thực ra là không muốn uống rượu.
“Chuyện gì thế?” Vương Kết Tư vừa nhúng thịt vừa hỏi.
“Tôi nói thẳng nhé. Bạn tốt của tôi – Thượng Chi Đào bị người ta chơi xấu. Tôi nghĩ người đó có liên quan đến vấn đề kinh tế, vậy nên tôi muốn điều tra. Nhưng cậu biết đấy, kiểu công ty như bọn tôi có lợi ích gắn kết chặt chẽ với nhiều bên, nếu không ai hé miệng thì bọn tôi không thể điều tra ra được gì.”
Lư Mễ nói một hơi dài rồi tranh thủ ăn vài miếng thịt, nói tiếp với Vương Kết Tư: “Nhưng tôi nghĩ rồi, họ không nói gì với bọn tôi thôi, nhưng giữa các cậu thì chắc chắn sẽ trò chuyện đôi chút.”
“Rồi sao nữa?”
“Tôi muốn nhờ cậu thăm dò một người.”
“Ai mà chọc giận cậu ghê thế?”
“Grace và Yilia.”
Vương Kết Tư cười nhếch mép: “Cậu đúng là muốn đối đầu với Yilia rồi, cô ta có thế lực mạnh lắm, cậu định đấu với cô ta sao?”
“Thế lực mạnh thì sao? Cậu cũng từng công khai bác bỏ phương án của cô ta rồi đấy thôi? Thế lực mạnh là có thể muốn làm gì thì làm à? Chẳng phải Bắc Kinh là một thành phố văn minh tuân thủ pháp luật sao?”
Vương Kết Tư buồn cười: “Cũng chỉ là đấu đá trong công việc thôi, chưa đến mức liên quan đến pháp luật đâu.”
“Tôi nghĩ chưa chắc.” Lư Mễ uống một ngụm Bắc Băng Dương: “Nếu nhận tiền của người khác mà cố tình cho điểm thấp để làm khó Đào Đào thì không phải là vi phạm pháp luật à?”
“Tùy theo số tiền mà tính thôi.”
“”Đối thủ cạnh tranh là Yilia, rõ ràng cô ta chỉ đến để kiếm thêm kinh nghiệm thôi. Trong tình huống này bỏ ra 80-100 nghìn tệ thì có giải quyết được không? Liệu có cách nào khác không?”
Lư Mễ hiếm khi nghiêm túc như vậy, cô phân tích kỹ lưỡng từng chi tiết với Vương Kết Tư. Cô cần ý kiến từ Vương Kết Tư, vì anh ta đã quen làm bên phía đối tác trả phí, tư duy của anh ta hoàn toàn khác họ.
Vương Kết Tư cười khẩy: “Bình thường thấy cậu không dùng não làm tôi còn tưởng não cậu nó hỏng rồi cơ! Hôm nay nhìn lại thì vẫn còn ổn đấy chứ. Vẫn là người đầy mưu mẹo ngày xưa.”
“Chuyện này cứ giao cho tôi. Dù có phải đào sâu ba thước đất thì tôi cũng sẽ moi ra bí mật của bọn họ cho cậu. Đào ra được lỗ hổng rồi cậu muốn làm gì thì làm. Tôi – Vương Kết Tư luôn đứng về phía cậu, còn người khác thì kệ mẹ họ!”
“Mẹ kiếp, cậu nói mà tôi suýt khóc luôn đấy.”
“Đừng có giả vờ tình cảm nữa.” Vương Kết Tư hừ một tiếng: “Lo mà yêu đương với Will của cậu đi!”
Lư Mễ cười hì hì, tiến lại gần anh ta: “Này, cậu mau tìm ai mà yêu đi. Đừng có suốt ngày ăn chơi trác táng nữa. Hôm tụ tập ba cậu nói rồi đấy còn gì? Năm nay mà cậu không tìm được người yêu là bẻ gãy chân cậu đó.”
“Chắc là phải làm ba tôi giận nữa rồi.” Vương Kết Tư suy nghĩ một chút rồi hỏi Lư Mễ: “Nếu thực sự có vấn đề thì cậu sẽ làm gì?”
“Làm gì à?” Lư Mễ lườm một cái: “Ở công ty tôi, tôi chẳng học được bản lĩnh gì nhiều, chỉ học được cách tố cáo thôi. Công ty tôi từ sếp đến nhân viên, rảnh rỗi không việc gì làm thì lại nghĩ cách để tố cáo.”
Lư Mễ vừa nói xong, Vương Kết Tư cười phá lên, suýt nữa bị sặc, anh ta che miệng ho khan: “Cậu buồn cười quá. Cậu nói nghe như công ty của cậu chẳng làm được việc gì đàng hoàng ấy.”
“Không không. Mọi người đều hiểu rất rõ về sự lợi hại của tố cáo nặc danh. Có người phải đợi có bằng chứng chắc chắn rồi mới tố cáo, còn có người chỉ cần nghe vu vơ không căn cứ thôi mà cũng đi tố cáo rồi.”
Lư Mễ nói xong cũng cười: “Tôi cũng phải tố cáo. Tố cáo lũ khốn nạn đó! Nhưng phải có chứng cứ rõ ràng trước đã.”
“Được rồi, vậy cùng nhau cố gắng đi! Will có biết cậu đang âm thầm làm việc lớn không?”
“Ổng biết mà.”
“Thái độ của anh ta thế nào?”
“Cứ làm đi, có vấn đề gì thì sẽ có anh giải quyết! Nguyên văn của ổng đó.”
“Cừ lắm, đúng là đàn ông đích thực!”
Lư Mễ cười, mấy ông cụ bàn bên cạnh nghe thấy tiếng cười thì bèn nói: “Cô gái à, chắc là lớn lên ở khu này nhỉ?”
“Chú Tống, chú làm sao ấy. Cháu là Lư Mễ đây nè! Chú không nhớ ạ? Thế thì cháu phải khóc thôi!”
Lư Mễ quay lại nói với Vương Kết Tư: “Họ cũng muốn nắm được điểm yếu của tôi, tôi biết mà. Cậu còn nhớ nhà cung cấp ở Thượng Hải mà tôi từng đưa về không? Là người từng cãi nhau với tôi ấy. Trong công ty đó có một cô bé quen với tôi, mấy hôm trước đột nhiên nói với tôi: Lúc Grace đến Thượng Hải đã đến công ty họ. Cô ấy tình cờ nghe được ở ngoài phòng sếp, Grace nói là: Đừng sợ, Lumi giỏi đến đâu cũng vô ích. Nếu có chứng cứ thì cứ đưa cho tôi.”
“Hay đấy, họ có chứng cứ à?”
“Chứng cứ cái khỉ gì! Tôi có thèm mấy đồng tiền rác rưởi đó đâu? Nhưng nó không ngăn được cô ta muốn làm những việc khác. Tôi phải nhanh tay hơn mới được.”
“Tôi cứ nghĩ chỉ có tôi theo dõi người khác, hóa ra người khác cũng đang theo dõi tôi. Nơi làm việc chính là như vậy, thế nào cũng phải có một người bị đánh bại. Nhưng người đó không thể là tôi.”
*Nâng mâm ngang mày (Cử án tề mi): Câu thành ngữ này có xuất xứ từ cuốn “Đông Hán Quan ký – truyện Lương Hồng”. Mỗi khi Lương Hồng đi làm về, nàng Mạnh Quang – vợ của Lương Hồng đều sắp sẵn mâm cơm cung kính mời chồng. Để bày tỏ lòng tôn kính của mình, nàng không ngước mắt nhìn chồng, mà mỗi lần đều nâng mâm cơm cao ngang mi mắt, còn Lương Hồng thì luôn luôn tỏ ra rất lễ phép đưa hai ta ra đỡ lấy mâm cơm. Câu thành ngữ này có ý là chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích: Lư Mễ đã tắm trước khi lên máy bay và Đồ Minh cũng đã tắm rồi. Trong phần nội dung trên không có miêu tả về điều này, xin chú ý về vấn đề vệ sinh cá nhân.