Đồ Minh không biết mình nằm ở vị trí nào trong tim Lư Mễ, nhưng anh đang chờ đợi cô nói những lời khó nghe, hoặc đánh anh cũng được, nhưng Lư Mễ lại không làm thế..
“Bắt đầu từ đâu?” Lư Mễ hỏi.
“Từ đâu cũng được.”
“Hay là bắt đầu từ việc anh về nhà ngay đi, em buồn ngủ quá rồi.” Lư Mễ không trực tiếp đáp lại, trong lòng cô đang đấu tranh, chia tay thực sự rất đau khổ, nhưng cô vẫn cố gắng vượt qua nó, cho rằng mình đã trải qua không ít lần chia tay, mình vẫn sống tốt đấy thôi, có chết đâu mà lo? Thực tế là lần này cô đã cách cái chết không xa. Mặt cô bị va đập đến giờ chạm vào vẫn còn đau. Daisy lại còn cười nhạo cô, hỏi có phải cô đang quen một người bạn trai quái dị nào đó rồi bị hắn bạo hành hay không.
Ngay cả Ô Mông cũng lén hỏi cô: “Chị không sao chứ?”
“Anh có về nhà không? Nếu không về thì em sẽ bỏ anh ở đây luôn đó! Đừng có làm cái cái vẻ khó hiểu nữa!” Lư Mễ thúc giục Đồ Minh, cứ kéo dài thế này thì đến sáng mất.
“Ừm. Hôm nay đã làm phiền em rồi.”
“Bớt nói mấy lời khách sáo đi!” Lư Mễ trừng mắt nhìn anh: “Lúc cướp lại ly rượu của anh mà anh còn thái độ lồi lõm nữa cơ mà!”
Đồ Minh tựa lưng vào ghế, nghe Lư Mễ càm ràm về mình, trong lòng cảm thấy thật thoải mái. Ánh mắt anh nhìn Lư Mễ mang theo chút sương mù, có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Lư Mễ lái xe đưa anh về Di Hòa Viên, khi đến trước cửa nhà anh, cô nói: “Hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại.”
Đồ Minh nhìn chiếc xe của Lư Mễ rời đi, tim anh cũng đi theo cô, cùng cô trở về tổ ấm nho nhỏ của cô, khi cả hai đều ở trong một góc không làm phiền nhau. Rồi một lúc sau lại quấn lấy nhau, nói cho nhau nghe những thứ vô bổ trời ơi đất hỡi.
Lư Mễ cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn hẳn, có lẽ vì câu nói “Chúng ta bắt đầu lại nhé” của Đồ Minh, hoặc vì câu “Rất nhớ em” của anh. Lúc nào anh cũng vậy, nói ít làm nhiều. Như việc anh không nói ra mình khó chịu đến mức nào, nhưng lại ngồi trong bóng đêm mà lặng lẽ rơi lệ.
Về đến nhà, thấy Đồ Minh nhắn tin cho cô, không phải là câu “Anh nhớ em”, mà là: [Cảm ơn em đã đưa anh về, ngủ ngon.]
Giả vờ khách sáo gì chứ!
Lư Mễ đi tắm rồi lên giường nằm, hiếm hoi lắm mới ngủ một giấc ngon lành. Từ lúc còn nhỏ cô không có nhiều tâm sự, dù có chuyện gì thì giấc ngủ cũng không bị ảnh hưởng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô trải nghiệm cảm giác mất ngủ liên tục, tới ngày hôm nay cô đã gần như không thể chịu đựng thêm nữa.
Khi đang ngủ say, cô mơ thấy mình đang ở kỳ thi tuyển sinh lớp 10, nhìn bài thi trên giấy mà cô không biết câu nào cả, bút thì không viết được, cô lo lắng đến mức sắp khóc: “Tiêu rồi, về nhà bà nội sẽ mắng mình chết.” Rồi chợt có một người đưa cho cô một cây bút, nói: “Chọn B.”
“Nói nhảm hả, câu này chọn A.”
“Chọn B.”
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Đồ Minh, và cô chọn B thật. Ở trong mơ cô rất tin tưởng anh.
Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa đánh thức cô, mở mắt ra đã hơn 12 giờ trưa, ngáp một cái rồi xuống giường đi mở cửa, hỏi: “Ai đó?”
“Anh, Đồ Minh.”
Lư Mễ ra mở cửa, thấy Đồ Minh đứng mặt mình.
“Làm gì thế? Anh không có chìa khóa hả? Không biết mật mã à?” Lư Mễ thấy Đồ Minh cũng lạ thật, chìa khóa cửa của cô vẫn là cái chìa khóa đó, chìa khóa đó anh mang theo, lúc chuyển đi cũng không để lại cho cô, rồi bây giờ lại đứng đó gõ cửa.
“Anh đến xem khung cửa của em.”
Anh đã tỉnh rượu, lại khôi phục sự gọn gàng sạch sẽ như trước, sau khi được Lư Mễ cho phép, anh bước vào nhà, lấy mấy miếng dán an toàn từ trong túi ra, nó dùng để bảo vệ trẻ con không bị va đập, dán vào góc bàn và góc tường.
Lư Mễ trợn mắt ngoác mồm nhìn Đồ Minh dán khung cửa của mình xong, rồi nói với cô: “Thế này thì sẽ không bị va đập nữa.”
…
Đây không phải là Chấn Bé Đù thì còn là gì nữa?
Lư Mễ vừa uống nước trái cây vừa nhìn anh. Anh dán xong khung cửa cho cô rồi đứng trong phòng khách, có vẻ hơi thận trọng.
“Đang dỗ trẻ con à?” Lư Mễ cười anh: “Chưa từng thấy người trưởng thành nào mà trong nhà lại có thứ này.” Nói xong, cô đi tới cửa nhà vệ sinh, thử va nhẹ vào cánh cửa, miếng dán an toàn bật lại, đúng là không đau chút nào. Lòng cô bỗng mềm đi một chút.
“Uống nước đi.” Lư Mễ rót cho anh một ly nước trái cây: “Uống xong rồi về.”
Ra lệnh tiễn khách rồi.
“Cảm ơn.”
Đồ Minh từ tốn uống từng ngụm nhỏ. Lư Mễ cũng không thúc giục, cô chống cằm hỏi anh: “Chẳng phải anh nói có hẹn đi đánh bóng à?”
“Không có hẹn.”
“Vậy sao anh lại nói dối mẹ mình?”
Tại sao lại nói dối? Bởi vì anh không muốn về nhà, anh đang dùng sự im lặng để kháng cự, muốn Dịch Vãn Thu biết rằng lần này anh thật sự rất khó chịu. Nhưng anh không nói cho Lư Mễ biết điều này, anh không muốn áp đặt đạo đức lên cô.
“Chiều nay em làm gì?” Đồ Minh hỏi cô: “Đi xem phim không?”
“Không đi.” Lư Mễ từ chối anh, chỉ tay vào ly nước của anh: “Sao lại uống chậm thế? Hình như anh cố ý kéo dài thời gian nhỉ.”
Đồ Minh bị Lư Mễ nói trúng tim đen, anh cười, ngửa đầu uống cạn: “Vậy anh đi nhé.”
“Đi đi!”
Lư Mễ không tiễn anh, chỉ nhìn anh bước ra ngoài, nghe tiếng thang máy rồi cô đứng nép vào cửa sổ, thấy Đồ Minh ngồi trên ghế dưới tầng nói chuyện với ông Hai.
Ông Hai hỏi Đồ Minh: “Lâu không gặp cháu, đi đâu vậy?”
“Cháu đi công tác.”
“Trời nóng quá sao không ở trên nhà bật điều hòa đi, xuống đây ngồi làm gì? Bị nhỏ Lư Mễ đuổi ra ngoài hả?”
“Không phải, cháu chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi ạ.”
“À.”
Ông Hai thở dài, tâm trạng ông không tốt lắm. Sáng nay ông ngủ dậy thấy con chim hay nói bậy của ông nằm bất động trong lồng, ông đưa tay chọc nó mà nó cũng không động đậy. Nuôi một con chim không dễ, đặc biệt là con này, dù nó hay chửi bậy nhưng lại có tâm ý tương thông với ông Hai. Giờ nó chết rồi, ông hai cũng buồn bã không thôi.
Một lúc sau, ông Hai tìm một cái xẻng chuẩn bị chôn chim. Đồ Minh ngồi bên cạnh giúp ông. Lư Mễ ở trên nhà nhìn xuống hai người họ, cô mang giày xuống tầng hỏi họ: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Chim của ông chết rồi, ông đang chuẩn bị chôn nó.”
“Con nào? Con cháu dạy ấy hả?”
“Ừ.”
Ông Hai thở dài, ngồi bên cạnh lau mồ hôi: “Lư Mễ à, chim của ông Hai chết rồi, ông thấy buồn lắm. Hai đứa ngồi ở đây với ông một lát đi.”
“Đừng ngồi không, mình uống chút gì nhé.”
Lư Mễ chạy lên nhà ôm ba lon bia xuống, mỗi người cầm một lon, cùng ngồi uống với ông Hai. Nghe ông Hai nói về sức khỏe càng ngày càng tệ của ông, ông nói ông không thể tức giận, nếu không thì sẽ xong đời. Ông còn nói rằng sau khi nuôi hết mấy con chim này thì sẽ không nuôi nữa, đau lòng lắm!
“Lần trước lúc ông chôn chim ông cũng nói y hệt vậy đó.” Lư Mễ khuyên ông Hai: “Ông Hai tốt bụng như này, ông nuôi chim cũng đâu có để chúng chịu khổ, ông đừng buồn nữa mà!”
“Thôi được rồi! Ông Hai về ngủ một chút đã.”
“Về nhanh đi! Trời nóng mà ngồi đây hành xác quá.”
Tiễn ông Hai lên nhà, Đồ Minh vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Lư Mễ cười anh: “Sao thế? Đợi gặp mấy ông bạn già của anh à?”
“Anh về cũng không có việc gì làm.” Trước đây Đồ Minh không quen với việc tỏ ra yếu thế, anh chỉ muốn ở bên Lư Mễ thêm một lát thôi.
“Vậy anh cứ ngồi đây đi, em lên nhà đây, nóng quá!”
Lư Mễ quay người lên nhà để tìm đồ ăn.
Gần đây ăn uống không ngon, lúc nào cũng thấy chán ăn, hôm nay cô muốn ăn chút gì đó, bụng lại kêu lên ục ục, cô bắt tay vào làm một bữa thịnh soạn cho mình. Vừa làm vừa chăm chú lắng nghe tiếng động ở cửa.
Hơn một tiếng sau mùi thơm của nước dùng xương bò tỏa ra, lúc cô chuẩn bị nấu mì thì nghe thấy tiếng ổ khóa. Cô đứng ở cửa bếp nhìn về phía cánh cửa, Đồ Minh bước vào đứng đó, có cảm giác như mình đã xâm phạm vào lãnh thổ riêng tư của người khác, anh có chút không thoải mái, giơ tay đang cầm túi đồ ăn: “Tôm hùm đất, đậu phộng đậu lông và hàu nướng, cùng ăn nhé?”
Lư Mễ bĩu môi quay lại bếp, vớt hai bát mì từ nồi nước dùng xương bò, thả vài lát củ cải trắng vào nấu, rồi cắt lát thịt bò khô cho vào bát mì, rưới chút dầu ớt, thêm rau thơm và hành băm. Cô bưng ra bàn ăn cho Đồ Minh một bát.
Cô biết anh sẽ không đi.
Đồ Minh bày món ăn đã mang đến ra đĩa, đặt lên bàn nhỏ, ăn một miếng mì thịt bò, nói với cô: “Cảm ơn.”
Lư Mễ ăn hai con hàu, rồi làm bộ điệu đà vểnh tay bóc vỏ tôm hùm đất, sợ làm hỏng móng tay của mình. Đồ Minh đeo bao tay vào bóc vỏ tôm cho cô, bóc xong rồi thả vào tay cô. Lư Mễ cầm lên chấm nước sốt, cảm giác thèm ăn đã quay trở lại.
Cô vừa ăn tôm vừa nhìn Đồ Minh, anh cứ lo bóc vỏ tôm, mì trong bát sắp nở to ra rồi.
“Anh không ăn là mì sẽ bị bở đó.” Lư Mễ nhắc nhở: “Anh ăn mì trước đi, tôm để từ từ.”
“Ừm.”
Đồ Minh rất thích ăn món Lư Mễ làm. Cô thường nói mình là tiểu thư lá ngọc cành vàng, không nên bị kẹt ở trong bếp. Nhưng thực ra cô rất thích nấu nướng, món ăn do cô làm đều rất ngon. Chỉ riêng bát mì bò này thôi mà cô đã rất hào hứng, muốn tự nấu nước dùng, nước dùng rất ngon, cho mì vào thì càng đậm đà ngon miệng.
Đồ Minh ăn mì, anh húp hết nước dùng, bát mì này có thể an ủi dạ dày đang say xỉn của anh, khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Kèm theo đó là những ngày âm u trong lòng cũng bắt đầu xuất hiện ánh mặt trời.
Ngẩng đầu nhìn Lư Mễ, dường như cô chẳng lo lắng gì, thong thả ăn uống, vết bầm trên gương mặt tối qua giờ đã đỡ hơn một chút rồi.
“Còn đau không?” Đồ Minh hỏi cô.
“Cũng ổn.”
“Có chườm đá không?”
“Em lười.”
Đồ Minh thở dài, mở tủ lạnh lấy đá ra làm một túi chườm đá, kéo ghế ngồi bên cạnh cô: “Qua đây.”
“Để em tự làm, đừng làm như kiểu đang yêu đương vậy, nam nữ khác biệt đấy nhé.” Lư Mễ thích Đồ Minh ở đây, nhưng vẫn cứ mạnh miệng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình do dự thiếu quyết đoán, giằng co giữa việc hoàn toàn rời xa anh và việc hàn gắn lại, không biết quyết định ra sao.
Cô nhận túi đá ấn lên mặt mình, lạnh quá, cô thấy hơi đau, hít một hơi.
“Để anh làm, tay em chẳng biết nặng nhẹ gì.” Đồ Minh lấy lại túi đá, nhẹ nhàng áp lên mặt cô, Lư Mễ cụp mắt không nhìn anh.
“Lư Mễ.” Đồ Minh lại gọi tên cô: “Sau này nhất định phải cẩn thận, bị như thế này anh xót lắm.”
“Còn nữa, đừng giận anh, cũng đừng giận mẹ anh, không đáng đâu.”
“Anh biết em nói chia tay là nghiêm túc, anh rất khó chịu.” Mắt Đồ Minh hơi đỏ: “Có lúc anh nghĩ, sao em lại dứt khoát như vậy, nói chia tay là chia tay ngay. Thậm chí có những ngày anh cảm thấy em chưa từng yêu anh.”
“Không yêu mà vẫn ngủ chung một giường, là em bị điên hay là anh?” Lư Mễ không thích nghe Đồ Minh nói rằng cô không yêu anh, đấy chẳng phải là nói bậy sao!
“Anh biết.”
“Lúc yêu nhau thì thế nào cũng được, dù sao cũng chỉ là yêu thôi. Mẹ của Trương Kình cũng không thích em, em chỉ gặp bà ấy vài lần, cũng chẳng để tâm đến. Vì lúc đó em không nghĩ đến việc kết hôn.”
“Nhưng nếu đã nghĩ đến việc kết hôn thì không thể cả đời không qua lại với nhau. Chúng ta đâu phải từ khe đá chui ra, mới bắt đầu mà anh đã lâm vào tình thế khó xử như vậy rồi, sau này kéo dài thì sẽ thế nào?”
“Em đã nói những lời khó nghe khi nói chia tay với anh, em là vậy, giận lên là nói lung tung, anh đừng để ý nhé. Anh cứ coi như em đang nói nhảm đi.”
Lư Mễ thấy ấm ức, cô hoàn toàn có thể không để ý đến suy nghĩ của Dịch Vãn Thu như với những người khác. Nhưng cô không làm được, vì trong lòng cô đã có ý định sống cùng Đồ Minh đến hết đời.
“Anh biết.”
“Anh biết là được rồi, chia tay thì cũng đã chia tay rồi, đừng ai hận ai cả. Trên đời này đâu phải chỉ có anh với em chia tay vì ba mẹ, còn nhiều lắm, nhưng chẳng phải cuối cùng ai cũng sống tốt sao?”
“Ừm.”
Đồ Minh thấy được sự giằng xé trong lòng Lư Mễ, cô cũng giống như anh, không khá hơn là bao. Anh không muốn nói thêm bất cứ điều gì làm cô thấy khó xử hơn nữa, anh ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục bóc vỏ tôm cho cô. Nhưng rồi anh lại nhắc đến ngôi nhà mới: “Phần trang trí cơ bản đã xong rồi, bố cục cũng được định hình. Anh thấy trong khu chung cư cây cỏ xanh tốt, để một cái bàn ngoài sân nhỏ, ngồi nghe tiếng côn trùng cũng hay.”
“Anh muốn em đến xem thử.”
“Em không đi đâu.” Lư Mễ từ chối ngay lập tức.
Đồ Minh gật đầu: “Vậy thì thôi.”
Hai người ăn xong, Đồ Minh dọn dẹp mọi thứ, bao gồm cả rác rồi bỏ vào túi mang ra cửa. Lúc mang giày, anh nói với Lư Mễ: “Anh đi đây.”
“Không tiễn nhé!”
“Ừ, đừng tiễn.”
“Anh còn đến nữa mà.”