“Anh không thấy thú vị sao? Kích thích lắm mà.” Lư Mễ đã phát hiện ra niềm vui của việc yêu đương lén lút, tính cách thích chơi đùa bẩm sinh của cô lại được khơi dậy.
“Không thấy, đây không phải chuyện đùa.”
“Thôi được rồi, về thôi, mọi người đang chờ!”
Lư Mễ giơ tay làm động tác đầu hàng, ra hiệu cho Đồ Minh lái xe về.
Họ về trễ hơn xe của Đường Ngũ Nghĩa và Ô Mông vài phút, lúc xuống xe, Đồ Minh đi lấy đồ mà không nói câu nào.
Đường Ngũ Nghĩa nhận ra sự khác thường của Đồ Minh, cậu hỏi Lư Mễ – người đang ôm bình giữ nhiệt: “Vụ gì đó?”
Lư Mễ cười hì hì, nói nhỏ: “Xù lông rồi.”
“Sao vậy?”
“Tại chị mày lỡ miệng nói đùa là muốn yêu đương lén lút suốt đời, không kết hôn. Ổng nghĩ chị xúc phạm ổng.”
Đường Ngũ Nghĩa nhìn Lư Mễ một hồi rồi giơ ngón cái lên: “Em thật sự nể chị, chị đúng là dám ăn dám nói, không chừa cho mình con đường sống.”
“Nói chuyện tới lui rồi lỡ nhắc đến chuyện đó, ai mà ngờ ổng lại tưởng thật.”
Đồ Minh lấy đồ ăn xuống xe, rồi viện cớ vào lều thay đồ, âm thầm giận dỗi. Anh thường xuyên bị mấy lời nói không suy nghĩ của Lư Mễ làm tức điên, anh cũng không thể nào hiểu nổi việc yêu đương lén lút có gì đáng để nói tới.
[Còn dỗi hả?] Lư Mễ nhắn tin cho anh: [Chỉ là một câu nói đùa thôi mà.]
Đồ Minh không trả lời.
Yêu Lư Mễ lâu như vậy, anh luôn hiểu rõ một điều: Không thể để Lư Mễ dắt mũi mình, nếu nghe theo cô hết thì mọi chuyện sẽ chệch đường ray.
Khi anh bước ra khỏi lều, mọi người đã sẵn sàng, ngồi quanh ăn uống và trò chuyện.
“Sếp, ngồi đây này!” Đường Ngũ Nghĩa gọi anh, nhường chỗ cho anh ngồi rồi đưa cho anh một đĩa thịt nướng.
Đồ Minh vừa nghe họ nói chuyện, vừa nhắn tin trong nhóm lãnh đạo: [Tôi có chuyện muốn nói với mọi người, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi.]
[Nếu là chuyện từ chức thì để mai hẵng nói, không cần phải gấp gáp trong tối nay.] Luke đùa đáp lại anh.
[Không, là chuyện riêng của tôi.]
Tracy nhắn tin riêng cho anh: [Tôi biết cậu định nói gì, đừng nói trong nhóm. Nói với tôi là đủ rồi.]
[?]
[Cậu muốn nói về chuyện của cậu và Lumi phải không?] Tracy trả lời thẳng: [Đừng hỏi tôi làm sao biết, từ trước đến giờ, chẳng có gì ở công ty này giấu được tôi cả. Nếu không thì tôi cũng phế quá rồi.]
Đồ Minh sững sờ.
Anh tự nghĩ mình đã xử lý mọi thứ rất ổn, trong công ty cũng luôn duy trì khoảng cách nhất định với Lư Mễ. Không có lý do gì để Tracy phát hiện ra.
[Đã nói rồi mà, không có gì giấu được tôi.] Tracy gửi thêm một meme “Tôi là nữ vương” rồi nói tiếp: [Đừng vội vàng công khai, đợi Lumi thăng chức xong đã, ai dại gì mà tự làm khó mình với tiền bạc cơ chứ! Cậu thấy đúng không!]
[Rồi sau đó?]
[Sau đó sẽ tính tiếp. Cả hai đều là người trưởng thành, đều độc thân, yêu đương thì có tổn hại đến ai đâu.] Tracy không bận tâm lắm, trong công ty không phải chỉ có mỗi đôi này hẹn hò, miễn không liên quan đến những vấn đề nguyên tắc thì mắt nhắm mắt mở cũng được rồi.
[Nhưng tôi muốn công khai.] Đồ Minh nói.
[Nếu vậy thì theo quy định một trong hai phải rời đi, hoặc là phải chuyển công tác. Ai sẽ đi?]
[Tôi đi.] Đồ Minh rất kiên quyết.
[Thôi dừng lại đi Will, tôi đã rối tung cả lên rồi, cho tôi chút thời gian để thở đi! Tôi cảm ơn cậu. Vậy nhé, bình tĩnh lại, gặp mặt rồi nói. Dù gì thì chúng ta cũng có mối quan hệ tốt, đợi thêm vài hôm nữa cũng được mà.] Tracy cố gắng trấn an Đồ Minh, rồi sẽ tìm cách nói chuyện với Lư Mễ sau. Bây giờ chị ấy thực sự không còn biết đi đâu để tìm thêm một Giám đốc tiếp thị nữa, người thì chẳng thiếu, nhưng để tìm người hợp như vậy thì khó lắm.
[Được. Đợi tôi về rồi nói.]
[OK.]
Tracy sắp bị đám đàn ông này chọc phát điên, con gái tốt ở ngoài nhiều vô kể, nhưng họ cứ nhất quyết nhắm vào hai người trong công ty, rồi đến cuối cùng lại làm cho đôi bên phải xa cách. Tracy chỉ muốn cho mấy kẻ gây họa này nghỉ việc hết cho xong.
Càng nghĩ càng tức, chị ấy quay sang nói với Luke: “Chuyện của Will cậu cũng biết đúng không? Ngày nào cậu cũng đấu khẩu với Lumi, không thể nào không biết chuyện giữa Will và cô ấy.”
“Đừng lấy mấy chuyện lặt vặt này làm phiền tôi nữa. Nếu cứ phiền tôi là tôi cũng từ chức luôn đấy.” Luke vứt lại một câu: “Chị tuyển một người hay tuyển hai người thì cũng như nhau thôi.”
“… Tạm biệt.”
“Đang làm gì thế sếp?” Lư Mễ ghé sát mặt vào Đồ Minh, cười toe toét: “Đang nói chuyện phiếm mà, sao sếp không nói gì thế? Vừa nãy Daisy hỏi sếp rồi đấy, khi nào thì bắt đầu tiếp quản dự án của công ty Vương Kết Tư.”
“Ngày mai vào nhóm dự án.”
“Thế còn tôi?”
“Chẳng phải cô đã ở trong nhóm rồi à?”
“Ờ.”
Lư Mễ chớp mắt với anh, đang nịnh nọt anh ấy mà. Xung quanh có nhiều người thế này, cô không dỗ anh được, đành phải kiếm chuyện nói vu vơ, hy vọng anh nguôi giận, đừng chấp nhặt nữa, đừng có ngày nào cũng đối đầu với cô.
Đồ Minh cảm thấy mình như bị tấn công cả trước lẫn sau.
Phía sau là Dịch Vãn Thu, bà không chịu thật lòng chấp nhận Lư Mễ, phía trước là Lư Mễ muốn yêu đương lén lút với anh.
Anh giữ trong lòng một cục tức không thể giải tỏa.
Đến nỗi sang ngày hôm sau anh chẳng buồn nói chuyện với Lư Mễ. Cứ thấy cô là quay mặt bỏ đi, Lư Mễ hỏi: “Làm gì vậy? Em ăn thịt anh được chắc?”
“Chẳng phải em muốn lén lút sao?”
“Hóa ra em đang đợi anh ở đây à?”
“Chứ sao?”
“Thế em mặc kệ anh đi nhé, nói thêm một câu thôi anh cũng sợ chuyện này bị lộ đấy!”
Lư Mễ cũng phát cáu, thật sự không thèm để ý đến anh nữa.
Tại động ngàn Phật, Lư Mễ cố tình lớn tiếng hỏi Đường Ngũ Nghĩa: “Cậu nói xem chị cầu duyên có linh không nhỉ?”
Đường Ngũ Nghĩa nghĩ thầm: Hai người cãi nhau nhưng tôi mới là người gặp xui xẻo đây này, may là sắp thoát thân rồi: “Cứ thử xem, biết đâu lại được.” Cậu không nhịn được muốn trêu chọc, còn đùa giỡn góp vui, lúc nào cũng thích đổ thêm dầu vào lửa.
“Em cầu thử cho anh xem?” Đồ Minh dọa Lư Mễ.
“Thử thì thử! Anh làm gì được em? Không phục thì nhào vô đây đi.”
“…”
“Ai bảo cho anh bậc thang mà anh không chịu xuống!”
Cứ giận dỗi nhau suốt, đến tối trước khi trở về, mọi người được tự do hoạt động.
Lư Mễ muốn tiếp tục đi dạo chợ đêm, hỏi Đường Ngũ Nghĩa có đi cùng không. Đường Ngũ Nghĩa đồng ý ngay, nhưng khi ra ngoài thì Đồ Minh cũng theo sau, lại bị Đồ Minh mua chuộc rồi.
Lư Mễ liếc nhìn anh rồi quay mặt đi: “Không chơi với anh!”
“Không chơi thì thôi.” Đồ Minh lên xe, Đường Ngũ Nghĩa sờ túi: “Ôi không được! Em còn chút việc, hai người đi trước đi! Lát nữa em sẽ gọi taxi đến gặp hai người!” Diễn chẳng đạt gì cả, tóm lại là cậu không muốn làm kỳ đà cản mũi, cứ để cho họ tự tìm cơ hội mà đi chơi với nhau.
Đồ Minh nhướng mày: “Cảm ơn nhé.”
“Vậy em cũng không đi.” Lư Mễ giả vờ muốn xuống xe, Đồ Minh nghiêng người nắm chặt cổ tay cô.
“Không được xuống xe.”
“Anh quản được hả?”
“Được chứ, anh là bạn trai của em.”
“Khi anh vui thì anh là bạn trai của em, còn không vui thì chẳng thèm để ý đến em. Dựa vào đâu?” Thực ra Lư Mễ đã không còn giận nữa, hiện tại chỉ đang cố tình muốn hơn thua với Đồ Minh thôi!
Đồ Minh cười, khởi động xe.
“Đi đâu vậy?”
“Đi chợ đêm.”
“Em không đi với anh đâu, bị người khác nhìn thấy thì ngại lắm. Em vẫn còn nghiện cảm giác lén lút mà!”
“Đâu phải chỉ có mỗi một chợ đêm.”
Các đồng nghiệp gửi vị trí trong nhóm, có quán bar, có chợ đêm, chỗ nào cũng có. Đồ Minh lái xe đi xa một chút, đến chợ đêm mà người địa phương thường đến.
Xuống xe, anh nắm tay Lư Mễ, hành trình dài như vậy, cuối cùng cũng có thời gian thực sự ở bên nhau.
“Cảm giác như đi chơi cả tuần rồi mà chỉ chờ khoảnh khắc này thôi.”
“Văn vở nhỉ!” Lư Mễ nhón chân lên vân vê mặt anh, nép vào lòng anh, đến giờ mới có cơ hội nắm tay nhau đi dạo ở nơi đất khách.
Khi chỉ có hai người ở bên nhau thì lại thấy vui hơn.
Lư Mễ nhìn thấy món gì cũng muốn ăn, ăn không hết thì nhét cho Đồ Minh, dọc đường cười đùa vui vẻ, là một cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt khiến người ta ghen tị.
Dù ngày mai quay về là ở bên nhau được rồi, nhưng sau khi dạo chợ đêm xong vẫn không muốn về khách sạn, lại lái xe tìm chỗ để ngắm cảnh đêm.
Lư Mễ bắt đầu kể tội: “Hừ, chỉ tại em thấy anh tội nghiệp thôi, nếu không thì hôm nay em đã không thèm để ý đến anh.”
“Bỏ cho anh thối luôn! Dù sao thì tên ở nhà của anh cũng là Xú Xú! Vốn dĩ đã thối um rồi!”
*Xú Xú là tên Hán Việt, Xú (臭) trong tiếng Trung cũng có nghĩa là hôi, thối.
“Lần sau mà còn dám thái độ lồi lõm với em là em nghỉ chơi với anh luôn đó, không tin thì anh cứ thử mà xem, em cũng cần giữ thể diện đấy nhé!”
Đồ Minh nghe cô nói liên hồi, đợi đến khi cô nói xong rồi mới hỏi: “Em biết tại sao anh giận không?”
“Không biết.” Lư Mễ không chịu thừa nhận rằng chính lời nói của cô đã làm anh giận: “Dù vì lý do gì đi nữa thì anh cũng hẹp hòi quá rồi!”
“Là vì anh không thích lén lút.” Đồ Minh hạ giọng nói với Lư Mễ: “Tại sao phải lén lút? Yêu đương công khai không tốt hơn sao? Còn nữa, anh không hiểu cái ý “yêu đương lén lút suốt đời” là thế nào, không kết hôn phải không? Hẹn hò suốt đời à?”
“Thì hay chứ sao! Chẳng phải bây giờ cũng có nhiều người đề xướng chuyện chỉ yêu mà không cưới à?
“Anh không phải là một trong số đó. Anh yêu em là để hướng đến một kết quả. Em có thể nghĩ rằng bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để kết hôn, nhưng em không thể suốt đời không chuẩn bị kết hôn với anh.”
“Cổ hủ!” Lư Mễ bật cười: “Muốn kết hôn với em đến vậy sao?”
“Ừm.”
“Vậy thì kết hôn thôi. Nhưng ba mẹ em truyền thống lắm, cần hai bên gia đình ngồi lại để bàn bạc về tương lai của chúng ta, bây giờ được không?” Lư Mễ hỏi: “Em không ép anh, em có thể không cần gì cả, nhưng em không thể lấy chồng một cách mập mờ được. Người lớn có nguyên tắc riêng của họ, em phải làm cho đúng.”
Thấy Đồ Minh im lặng, cô vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay anh.
“Cứ từ từ, chẳng phải câu này là do anh nói sao?”
Cô kéo tay anh lại, hôn lên mu bàn tay anh: “Ý em là chúng ta còn rất nhiều thời gian, đủ để từ từ mà tiến tới. Gặp khó khăn thì cũng không nhất thiết phải giải quyết hết ngay hôm nay hay ngày mai, cứ binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn đi. Chúng ta đừng nghĩ những chuyện này không thể vượt qua được. Đương nhiên cũng không cần làm to chuyện đến mức phải trở mặt, cuộc sống là thế mà, đâu phải mọi thứ đều theo ý mình.”
“Anh chỉ nghe em nói ‘lén lút’ mà không để ý em nói ‘suốt đời’. Anh không hiểu ý ‘suốt đời’ là gì sao?” Lư Mễ nhướng mày nhìn anh, rồi lại giả tiếng chó sủa cắn vào mu bàn tay anh.
Hiếm khi Đồ Minh nghe Lư Mễ nói nhiều điều nghiêm túc đến vậy, anh thấy hơi cảm động.
“Sao cuối cùng lại là em khuyên anh từ từ vậy?” Đồ Minh cười, bóp má cô.
“Em thấy từ từ cũng tốt. Nếu không nghe anh bảo từ từ tiến tới, có lẽ bây giờ em đã thay thêm hai người bạn trai nữa rồi.”
“Em dám à.” Đồ Minh lại muốn giận dỗi, làm Lư Mễ cười phá lên.
Xung quanh tối đen, không có lấy một chiếc xe nào qua lại.
Lư Mễ bắt đầu suy nghĩ đen tối, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay của Đồ Minh: “Anh nói xem… hôm nay tụi mình ngủ lại trên xe thì sao nhỉ?”
“Anh phải từ chối em rồi.”
“Sao vậy?”
Đồ Minh đưa điện thoại cho Lư Mễ xem, nó đang rung liên tục, là Luke gọi.
“Sao anh ta phiền thế! Lại còn biết chọn thời điểm nữa chứ!” Lư Mễ hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng Luke một trận tới bến.
Từ giờ xin hãy gọi anh Đồ là Miss công khai.