“Điều phối nhân sự phải thông qua sếp của tôi, cô đã thông qua chưa?” Lư Mễ nói: “Chuyện gì đây? Làm giám đốc dự án mà giờ có thể quản lý luôn cả người của phòng ban khác à? Với lại cô có hỏi rõ vì sao phải đổi người chưa? Erin đang làm tốt mà tự nhiên bảo đổi là đổi, cô đã nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa?” Lư Mễ thấy Ô Mông quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, rõ ràng là khó xử: “Nếu bây giờ phía bên kia nói muốn đổi cô thì cô cũng sẽ đổi như vậy à?”
“Lumi, tôi hy vọng cô đặt lợi ích công ty lên hàng đầu.”
“Thôi đi, đừng tâng bốc tôi quá. Grace, chúng ta làm việc với nhau bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn không biết tính tôi à? Tôi không nhận dự án này, tôi là người hướng dẫn của Erin, tôi cũng sẽ thay cô ấy từ chối chuyện thay đổi vị trí này. Còn cô, muốn đẩy mạnh tiến độ thế nào thì tùy.” Lư Mễ cúp máy, chửi thề: “Vớ vẩn!”
Thượng Chi Đào an ủi cô: “Chị lại giận nữa. Thôi, mình nghỉ giải lao ở trạm dừng chân đi, bớt giận nào.” Rồi quay sang Ô Mông, nói: “Erin, cô cũng đừng để trong lòng. Chuyện thế này gặp hoài ấy mà, chúng ta bình tĩnh suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào cho ổn.”
Gió xuân Tây Bắc thổi mạnh, hoa trên ngọn núi gần trạm dừng chân đã nở, ba cô gái đứng đó hóng gió.
Ô Mông là người lên tiếng đầu tiên: “Em nghĩ thông suốt rồi, đổi người thì đổi, không sao cả.”
“Em nghĩ thông rồi nhưng chị thì nghĩ không thông. Chị không nhận dự án Tân Thành đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ô Mông hỏi cô.
“Tùy duyên đi.” Lư Mễ nhìn Ô Mông: “Em dễ bị bắt nạt quá. Lúc cô ta gọi cho em, lẽ ra em phải nói thẳng luôn, đừng nói mấy câu như trong lòng không đồng ý này nọ, cứ trực tiếp giải quyết vấn đề đi được không? Chẳng phải em tin tưởng sếp Will của em lắm sao? Sao lúc này không biết đưa ổng ra?”
Nghe Lư Mễ nhắc tới Đồ Minh, Ô Mông cúi đầu. Cô ấy không muốn làm phiền Đồ Minh, cũng không muốn khiến anh nghĩ rằng cô ấy không đủ khả năng.
Lư Mễ thở dài: “Chị chịu thua mấy người sống nội tâm như em luôn. Em khỏi cần lo, để chị giải quyết cho.” Em không nỡ dùng người em yêu, nhưng tôi thì nỡ dùng người tôi yêu. Lúc này không nhờ anh thì còn đợi đến lúc nào nữa? Đợi đến lúc rải tro cốt rồi mới nhờ à?
Buổi tối, Lư Mễ làm tổ ở nhà Thượng Chi Đào như thường lệ.
Lâu lắm hai người mới gặp nhau, lúc đi ăn chỉ ăn tượng trưng vài miếng xong rồi vội vã về nhà nấu bún ốc Liễu Châu. Đầu tiên cho gia vị vào, phải thêm mấy nguyên liệu quan trọng giống như nấu lẩu, nhúng thịt trước, rồi nhúng rau, cuối cùng mới đến bún ốc.
Thịt cừu Tây Bắc rất ngon, sáng sớm Thượng Chi Đào đã ra chợ mua thịt tươi, còn có chân cừu kho mà Lư Mễ thích gặm. Hai người chẳng quan tâm gì đến hình tượng, mặc đồ ngủ, ngồi đối diện nhau trên bàn nhỏ, căn phòng ngập mùi hôi của bún ốc. Đúng là hợp ý Lư Mễ, cô vừa ăn vừa bật ngón cái: “Tuyệt cà là vời, chị thích ăn với Đào Đào nhất, thơm ghê.”
Rồi sau đó ngón tay xếp thành hình hoa lan, ngón cái và ngón trỏ bịt mũi lại, giọng điệu õng ẹo: “Ối, ai ăn bún ốc vậy? Sao mà thối thế!” Cô đang bắt chước Serena đấy!
Thượng Chi Đào bị cô chọc cười đến mức suýt nghẹn, nước mắt sắp trào ra: “Bà chị của tôi ơi, chị đúng cây hài mà!”
Lư Mễ bĩu môi, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Bình thường Lư Mễ ăn không nhiều, mỗi thứ một ít, nhìn thì hăng hái nhưng thực ra chẳng ăn được bao nhiêu. Chỉ khi ở bên Thượng Chi Đào thì mới có cảm giác ăn gì cũng thấy ngon.
“Will đi công tác chưa về, giờ chị cũng đi công tác, hai người yêu nhau kiểu này cũng là ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều nhỉ.” Thượng Chi Đào lẩm bẩm.
“Cũng? Còn ai yêu đương kiểu đấy nữa?” Lư Mễ cắt lời Thượng Chi Đào, nhìn cô ấy.
Thượng Chi Đào không nói gì, Lư Mễ bóp mặt cô ấy: “Vậy thì tốt chứ sao, cảm giác mới mẻ sẽ kéo dài. Còn hơn là dính lấy nhau suốt ngày. Mà dính lấy nhau suốt ngày thì cũng được, ít nhất ổng còn có thể đi nặng ở ngay nhà chị.” Hiếm hoi lắm cô mới dùng một từ tương đối lịch sự thế này.
“Vẫn chưa luôn hả?” Thượng Chi Đào hỏi, Lư Mễ trề môi: “Ổng có vẻ rất xa cách, hoặc khá giữ kẽ. Chắc là do ổng uống sương lớn lên nên chẳng cần mấy chuyện vặt vãnh như vậy.”
“Chị quan tâm đến mấy chuyện kỳ cục quá đi, nhưng đó lại là mấy điều rất thực tế. Hay là ở trong lòng anh ấy, hai người vẫn chưa thực sự thân thiết lắm?”
“Chắc vậy. Mai mốt chị sẽ cho ổng ăn chút gì đó làm ổng đau bụng buồn ẻ, coi ổng cuống lên rồi sẽ xử lý thế nào.” Lư Mễ không đùa, cô đang tính thả hai viên men vi sinh vào cốc nước của Đồ Minh, hoặc nếu cách đó không ổn thì cô sẽ kéo anh đi ăn lẩu cay rồi nốc vài chai bia lạnh.
“Chị đừng làm bậy, không thì Will sẽ giận đấy. Em thấy anh ấy không phải kiểu người đùa được mấy trò như vậy đâu.”
Lư Mễ cười hì hì.
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì Đồ Minh gọi đến, Lư Mễ tiện tay bắt máy, bật loa ngoài: “Hello cục vàng của em.”
Đồ Minh khựng lại một chút rồi mới hỏi: “Em đến khách sạn rồi à?”
“Em đang ở chỗ Flora này.”
“Ừm, anh về đến nhà rồi.”
“Rồi sao nữa?”
“Anh giúp em giặt áo lót rồi.”
Thượng Chi Đào đang cầm bát định trốn đi, Lư Mễ gọi với theo: “Đi đâu đấy Thượng Chi Đào! Mày nghe được mà!”
“Em đang bật loa ngoài à?” Đồ Minh hỏi.
“Ừ. Em đang ăn, bận không cầm điện thoại được.”
“…”
Đồ Minh cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng cúp máy.
Lư Mễ và Thượng Chi Đào cười phá lên, Thượng Chi Đào không nhịn được nói: “Đỉnh đỉnh, em có thể tưởng tượng được cảnh ông Đồ chạy trối chết! Anh ấy bó tay với chị luôn!”
“Không hẳn đâu. Ổng có cách để làm chị im miệng, ngăn chị càn quấy.” Lư Mễ chỉ vào môi mình: “Chỉ cần hôn chị là được, chị thích hôn ổng lắm!”
“Không biết xấu hổ!”
Hai người đùa một lúc, không nhắc đến chuyện bên Tân Thành nữa. Lư Mễ cũng không rõ Đồ Minh nghĩ gì, cũng không biết Grace báo cáo thế nào. Bây giờ đã muộn rồi, cô lười bàn về mấy chuyện đó, để mai hẵng nói!
Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, sau đó tắm rửa lên giường nằm cạnh nhau. Lư Mễ bắt đầu nói về Yilia: “Con ngốc đó ngày nào cũng bám theo Luke, cứ làm như mình là bạn gái của Luke vậy ấy. Cô ta buồn cười thật, Luke là ai chứ? Luke là một tên khốn nạn! Tên khốn đó làm gì thèm để mắt đến cô ta!”
“Cô ta còn cố tình khiêu khích chị. Vụ việc của cô ta bị Vương Kết Tư bác bỏ, cô ta không tự xem lại mình. Em đoán xem như nào? Cô ta nói là chị ngấm ngầm phá rối làm cô ta mất mặt trước sếp, để em thắng trong cuộc tranh suất lên chuyên gia.”
“Mẹ kiếp, ai mà nhịn nổi? Hơi đâu mà chị nói chuyện nhẹ nhàng với cô ta, đếch nể mặt cô ta luôn.”
“Lúc mới vào công ty thì làm bộ tử tế, suốt ngày Lumi ơi Lumi hỡi, mới có bao lâu đâu chứ? Nghĩ mình uống ba chén rượu là có thể leo lên núi bắt hổ thật đấy à!”
Lư Mễ lảm nhảm kể về sự bất mãn với Yilia, thực ra điều cô bực mình nhất chính là việc Yilia được đặc cách tham gia tranh suất. Thời đại nào rồi? Tuyển chọn công khai mà cũng phải đi cửa sau à? Lư Mễ cực kỳ ghét những chuyện như vậy. Yilia không chọc cô, cô không quan tâm, nhưng nếu chọc cô, cô sẽ muốn xử lý cho ra trò.
Thượng Chi Đào kéo tay cô, khuyên nhủ: “Chị đừng tức thay em, cô ta nghĩ vậy cũng có lý do của cô ta. Chị thân với Vương Kết Tư và em, Vương Kết Tư lại thẳng thừng bác bỏ kế hoạch của cô ta, cô ta nghĩ như vậy cũng hợp lý thôi. Em không muốn chị vì em mà đối đầu với cô ta, chị sống vô lo vô nghĩ nhưng lại cứ vì em mà xích mích với người khác, nghĩ đến là em thấy buồn.”
“Chuyện tranh suất em đã nghĩ kỹ rồi, thực sự là phải dựa vào bản lĩnh của mình. Em không có hai trăm năm mươi triệu nhưng cũng chưa chắc là em sẽ thua. Chị thấy đấy, Luke sẽ không thiên vị, Will thì… đã bị chị chinh phục rồi… Josh trông có vẻ công bằng, Grace thì là người hướng dẫn em ở phòng kế hoạch, lúc chị ấy mang thai, em đã phụ trách công việc thay chị ấy suốt một thời gian dài. Những điều này chưa chắc đã thua hai trăm năm mươi triệu.”
“Em mơ hồ cảm thấy là em có thể thắng.”
“Đương nhiên là em có thể thắng!”
“Tất nhiên nếu thua thì cũng không có gì mất mặt.”
“Không quan tâm thắng thua, cứ làm hết mình là được rồi!”
Lư Mễ tiếp thêm động lực cho Thượng Chi Đào, hai người nằm cuộn tròn trong chăn nói chuyện đến nửa đêm.
Ngày hôm sau, họ đến phòng triển lãm để xem lưu tuyến và quá trình bàn giao cuối cùng, Lư Mễ đứng sau nhân viên, không tham gia quá nhiều.
Việc gì của Ô Mông thì để Ô Mông làm, cô ấy làm tốt thì Lư Mễ cũng vui lây.
Mặc dù Ô Mông vẫn tươi cười với Lư Mễ, nhưng Lư Mễ nhận ra Ô Mông vẫn còn canh cánh trong lòng về việc Tân Thành chỉ định Lư Mễ thay thế cô ấy.
Lư Mễ còn chưa giải quyết xong chuyện này nên cũng không muốn giải thích gì thêm với Ô Mông, vì giờ có nói gì cũng thừa thãi. Chỉ có thay đổi kết quả mới có thể làm dịu được tình hình.
Đến trưa, Grace thông báo cho Lư Mễ tham gia cuộc họp, cô đăng nhập vào. Grace đúng là cao tay, cô ta không muốn làm người xấu, nếu bạn không muốn làm thì hãy tự đi nói chuyện với sếp. Rất bình tĩnh mà đẩy trách nhiệm cho Lư Mễ.
Lư Mễ nghe thấy giọng của Tiêu Quan Khâu: “Chào mừng Lumi nhé.”
Lư Mễ bật chế độ im lặng, không nói gì.
“Bắt đầu đi.” Luke nói.
Lư Mễ vẫn luôn nghe họp, sau khi kết thúc cô nhắn tin hỏi Đồ Minh: [Anh biết tại sao hắn muốn đổi người không?]
[Tại sao? Anh đoán có thể là vì anh ta biết em. Lần đầu họp trực tuyến anh ta đã hỏi thăm em rồi.]
[Để em nói cho anh biết lý do thật sự nhé, là vì hắn muốn lên giường với em.] Lư Mễ nói thẳng với Đồ Minh: [Vậy nên anh có muốn em nhận dự án này không?]
[… Anh không biết chuyện này.]
[Bây giờ thì anh biết rồi đấy. Anh muốn em nhận thì em nhận, không muốn em nhận thì em sẽ từ chối, em nghe theo anh. Nếu anh bảo em nhận, việc bên phía đối tác sẽ suôn sẻ thôi, chẳng qua là em sẽ phải đi ăn vài bữa với hắn, nói không chừng lại vào khách sạn. Em chẳng sao cả, miễn là anh chịu được.]
Không phải Lư Mễ hành xử theo cảm tính, cô chỉ không xác định được là Đồ Minh quá tin tưởng cô hay anh vốn dĩ không coi trọng chuyện này, hoặc có thể tình cảm giữa họ chưa sâu đậm đến mức làm Đồ Minh phải ghen tuông. Cô cố tình nói những lời này để kích thích Đồ Minh, muốn thử xem anh đang nghĩ gì.
Đồ Minh không trả lời thẳng mà hỏi lại cô: [Sao em không nói cho anh biết sớm hơn?]
[Nói gì với anh?]
[Nói về việc hắn theo đuổi em.]
[Đây mà gọi là theo đuổi sao? Nếu cái này mà tính là theo đuổi, vậy thì em phải mất cả ngày trời để kể cho anh nghe về đám ong bướm xung quanh em rồi.]
[Đừng chọc giận anh.] Đồ Minh nhàn nhạt nói: [Có ý nghĩa gì không? Người theo đuổi em nhiều thế có liên quan gì đến anh? Chẳng phải cuối cùng em vẫn ngủ bên cạnh anh sao?]
[Em có thể không ngủ bên cạnh anh được mà.]
…
Đồ Minh biết Lư Mễ tức giận rồi nên không trả lời lại. Anh khá hiểu tính của Lư Mễ, nếu nói chuyện với cô khi cô đang bực thì cô sẽ nói ra những lời rất khó nghe. Vì vậy anh đến thẳng phòng làm việc của Luke.
“Sao vậy?” Luke hỏi anh.
“Tiêu Quan Khâu của Tân Thành có lối nghĩ không nên có với Lumi, thế nên hắn mới yêu cầu đổi người giữa chừng. Điều này không phù hợp với quy trình, chúng ta cũng không cần thiết phải đưa nhân viên nữ đến trước mặt những đối tác có ý đồ xấu với cô ấy.” Đồ Minh thẳng thắn bày tỏ thái độ.
“Thế nếu không phải Lumi thì sao? Nếu là người khác thì sao đây?” Luke hỏi lại.
“Kết quả cũng giống nhau thôi. Chỉ cần tôi biết tình hình thì tôi sẽ không cho phép. Chúng ta đang làm việc chứ không phải đang giao dịch tình dục.”
Nghe vậy, Luke nhíu mày: “Tôi biết rồi.”
“Ừm. Vậy Lumi sẽ không tham gia buổi họp sắp tới nữa.” Đồ Minh nói.
“Được, đổi người lại. Tôi sẽ để Josh làm việc với Grace.” Luke suy nghĩ một lát: “Về phần sếp Tiêu bên kia tôi sẽ giải quyết.”
“Cảm ơn. Về chuyện đổi người đột ngột, tôi cứ nghĩ Grace đã bàn bạc và thống nhất với nhân viên của tôi, nhưng hóa ra không phải vậy. Nếu đã như thế, lần sau nếu có thay đổi nhân sự ở những dự án lớn, tốt nhất là nên thông qua tôi. Nếu không thì thật không công bằng với Erin.”
“Cậu nhạy cảm với việc đổi người đến thế à?” Luke hỏi anh.
“Tôi biết anh luôn để người giỏi nhất đảm nhận công việc, tôi cũng thế. Nhưng tôi vẫn sẽ quan tâm đến cảm xúc của nhân viên.”
“Vậy thì cậu giỏi hơn tôi rồi.”
Đồ Minh quay lại phòng làm việc gọi điện cho Lư Mễ. Lúc này Lư Mễ đang nghe bài giảng thử của người thuyết minh triển lãm, cô bước ra ngoài nghe máy: “Sao vậy?”
“Em không cần tham gia dự án Tân Thành nữa. Anh đã bàn với Luke rồi.”
“Tốt quá, cảm ơn anh. Vừa nãy em nghĩ, nếu đi thì cũng được, chẳng phải chỉ là ngủ một lần thôi sao, vì để…”
“Đủ rồi.” Đồ Minh đột nhiên rất nghiêm túc: “Em không cần nói khích anh, anh cũng không muốn em nói mấy lời như vậy nữa.”
Lư Mễ định cãi lại anh, nhưng nghe anh nói thêm: “Hắn dám bắt nạt em, anh sẽ giết chết hắn.”
Một lúc sau, anh nói tiếp: “Em mà còn chọc tức anh nữa thì em cũng sống không yên đâu.” Rồi anh cúp máy, đã hoàn toàn nắm vững được cách nói chuyện của Lư Mễ và áp dụng một cách khéo khéo.
…
Thì ra, Đồ Minh ghen là như thế này đây.
Lư Mễ đứng dưới bầu trời rộng lớn của vùng Tây Bắc, thấy hai con chim đang đánh nhau trên cây. Con này mổ vào con kia, con kia nghiêng đầu mổ lại, trông rất buồn cười, cô bật cười khanh khách.
Thượng Chi Đào bước ra tìm cô, thấy cô đang cười ngây ngô, bèn hỏi: “Sao vậy chị?”
Lư Mễ chỉ vào vị trí trái tim mình: “Em nói xem có lạ không, vừa rồi chỗ này đập rất nhanh.”