Cô chợt nhận ra khi Đồ Minh thiết kế chiếc sofa này chắc hẳn đã đặt nhiều tâm tư vào nó, chẳng hạn như độ cao của lưng ghế, kiểu dáng tay vịn, chất liệu sử dụng. Nửa đầu của đêm hôm đó diễn ra trên chiếc ghế sofa này, để họ hoàn toàn khám phá ra rằng bất kể tư thế nào thì cũng đều rất thoải mái.
Lư Mễ mồ hôi đầm đìa, như một con cá vừa được vớt từ dưới nước lên, vùng vẫy vài cái rồi kiệt sức. Người ta là dao thớt, còn cô thì như là cá nằm trên thớt, cô cũng không nhúc nhích nổi nữa, đành để mặc Đồ Minh muốn làm gì thì làm.
Dù sao cô cũng thích mà.
Sáng hôm sau khi thức dậy, cô cảm thấy như từng lỗ chân lông trên người mình đều giãn nở, phảng phất niềm vui sướng tràn đầy.
Cô dậy đi rửa mặt, Đồ Minh cũng dậy và theo sau cô.
Vào giữa tháng Chín, cuối cùng Lư Mễ cũng không còn mặc những chiếc váy ngủ mỏng manh không đủ che thân nữa, khiến Đồ Minh có thể bình tĩnh hơn khi cô đi qua đi lại trong nhà. Sáng hôm đó, cô mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, đôi chân dài trắng mịn của cô lại càng nổi bật hơn.
Hai người đứng đó đánh răng, khi súc miệng xong, Lư Mễ cúi xuống lấy nước rửa mặt, cô chợt cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh chạm lên đùi mình, rồi từ từ lần lên trên.
Cô cầm khăn lau mặt, nhìn vào gương thấy Đồ Minh rủ mắt, từ tốn tháo kính ra đặt sang một bên.
Nụ hôn ấm áp in sau tai cô, anh hé môi ngậm vành tai cô, đầu lưỡi chạm vào, răng nhẹ lướt qua sụn tai. Lư Mễ nhắm mắt, thuận theo lực của anh mà rúc vào lòng anh.
Lòng bàn tay anh dán lên chiếc cổ thon dài của cô, Lư Mễ hơi ngửa đầu, nhắm mắt: “Không sợ trễ chuyến bay sao?”
“Tới kịp.”
Đồ Minh không thích nói chuyện, tựa cằm vào hõm cổ cô, má kề má, cùng nhìn họ ở trong gương. Biểu cảm của Lư Mễ rất sống động, khi cô cắn môi, Đồ Minh xoay mặt cô lại đối diện mình, đầu lưỡi anh tiến sâu vào miệng cô.
Cả chuyện này đều nằm ngoài kế hoạch của nhau. Sau khi kết thúc, lúc sửa sang quần áo trông họ có hơi lúng túng. Đã đến giờ phải ra sân bay tập trung, vừa mới nói là vẫn kịp, nhưng giờ thì lại vội vội vàng vàng.
Lúc ra khỏi nhà, Lư Mễ tét mông Đồ Minh: “Tại anh hết đấy!”
“Tại em không mặc quần.” Đồ Minh nói thật, anh cũng không hiểu tại sao nữa. Áo phông của Lư Mễ rất rộng, cô mặc cũng khá kín đáo, nhưng đôi chân kia cứ làm anh xao động.
“Mùa hè thì trách em mặc áo dây, mùa thu thì lại trách em lộ chân, đầu óc anh đen tối gớm.”
Lư Mễ mắng Đồ Minh, nhưng cô lại rất thích khoảnh khắc vào sáng sớm đó, cô nhìn Đồ Minh mấy lần, thậm chí còn nghĩ hay là bỏ qua buổi team bulding đi, chúng ta ở nhà tự tổ chức team building với nhau luôn cho rồi.
Trong lúc chờ xe, cô nhìn Đồ Minh mặc quần jeans với áo phông thoải mái, gọn gàng đơn giản, lại nghĩ ôi sao anh đẹp trai thế. Người đẹp trai thế này là bạn trai của mình đấy! Lư Mễ thấy hơi tự hào, đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
Khi xuống xe, các đồng nghiệp đang đứng trước cửa nói chuyện, là một nhóm nam nữ thành thị sành điệu tinh tế. Đồ Minh hơi cúi đầu nghe Daisy nói chuyện, rồi nhìn thấy Lư Mễ đẩy vali, cô đội một chiếc mũ rộng vành chống nắng, nhìn như một cô gái ở phương Tây. Không hiểu sao anh lại nhớ đến cảnh sáng nay khi môi lưỡi cô quấn lấy ngón tay cái của mình, tai anh hơi nóng lên. Anh quay lưng lại, giả vờ đi vứt rác để tránh ánh mắt của mọi người.
Đường Ngũ Nghĩa bước lên đón vali của Lư Mễ, khoác vai cô, cười hề hề: “Nhìn giày của chúng ta này!”
Lư Mễ cúi đầu nhìn, hai người mang giày giống hệt nhau.
Là Đường Ngũ Nghĩa xúi giục cô cùng săn với mình, cậu nói khi mang đôi này vào rồi thì sẽ trở nên cao quý tức thì. Lư Mễ thấy thú vị nên săn ngay, thế là cô săn được. Săn được thì cứ mang thôi, hôm nay là lần đầu tiên mang nó, không ngờ lại đụng hàng với Đường Ngũ Nghĩa.
Đôi giày của họ quá nổi bật, Daisy cười lớn: “Hai người công khai mang giày đôi à? Còn dám nói hai người không có gì! Đường Ngũ Nghĩa sắp nghỉ việc rồi, bây giờ có nói ra cũng chẳng sao. Rốt cuộc hai người có gì với nhau không vậy?” Cô ta rất tò mò về mối quan hệ của Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa, nói cứ như hôm nay nhất định phải làm rõ ràng.
Lư Mễ bĩu môi, duỗi chân ra rồi chỉ vào một anh chàng đẹp trai đang đứng ở phía xa: “Thấy không, giày giống nhau đó, cô đi hỏi xem anh ta có phải là bạn trai tôi không!” Rồi lại châm chọc Daisy: “Nhìn cô nhọc lòng chưa kìa! Thay vì lo cho tôi thì cô lo cho công việc của cô trước đi!”
Đồ Minh nhìn giày của hai người họ cũng thấy hơi khó chịu, trên đường đi vệ sinh sau khi qua cổng kiểm tra an ninh, anh hỏi Đường Ngũ Nghĩa: “Đừng nói với tôi là suốt cả chuyến đi cậu chỉ mang đôi giày này thôi đấy nhé?”
“Chính xác, sếp đoán đúng rồi, tôi chuẩn bị mang nó cho đến khi hỏng luôn.” Đường Ngũ Nghĩa cố tình chọc tức Đồ Minh, bộ dạng ghen ngầm của anh thật buồn cười. Cậu còn không sợ chết mà thêm vào: “Có dịp thì sếp cũng mua một đôi đi, để ba chúng ta mang giống nhau.”
…
Đồ Minh bị Đường Ngũ Nghĩa chọc tức đến nỗi đau cả tim, lại tự nhủ: Chỉ cần chịu đựng vài ngày nữa thôi là quỷ nhỏ phiền phức này sẽ đi, không cần phải chấp nhặt với cậu ta.
Máy bay hạ cánh ở tỉnh Lan Châu – Cam Túc, họ đi lấy xe. Cả hội thuê bốn chiếc xe, chia thành các nhóm nam nữ để đảm bảo an toàn. Khi chia nhóm, Đường Ngũ Nghĩa cố ý sắp xếp Lư Mễ, Ô Mông, Đồ Minh và cậu chung một xe. Cậu nói trong nhóm chat: [Đây là cơ hội tuyệt vời để tạo mối quan hệ tốt với sếp, chia cho ai cũng không thích hợp. Tôi và Erin sắp đi rồi nên không tính, Lư Mễ thì lười biếng nên chẳng làm được gì đâu, thôi cứ chia như vậy nhé!]
Mọi người nghĩ một lát, thấy cũng đúng thật, bèn vui vẻ đồng ý.
Trước khi lên xe, Đường Ngũ Nghĩa khoe với Lư Mễ: “Sao hả bà chị, em không kiêng nể gì mà tạo cơ hội cho chị ở bên người ấy, đừng cảm ơn em, chỉ cần đãi em một bữa là được rồi.”
Lư Mễ và Ô Mông ngồi ở ghế sau, Ô Mông mở máy tính. Công ty mới đã giao việc cho cô ấy, cô ấy cần xem một số tài liệu nghiệp vụ và thỉnh thoảng tham gia vài cuộc họp.
“Em không thấy chóng mặt à?” Lư Mễ hỏi.
“Em quen rồi, em thường dùng máy tính trong xe vì công việc gấp rút. Lúc đầu thì thấy buồn nôn, nhưng giờ thì hết rồi. Nếu gặp phải người tay lái cứng thì không có cảm giác gì cả.”
Đường Ngũ Nghĩa cười: “Vậy đổi cho Will lái nhé, em lái yếu lắm.”
“Để chị lái cho, chị là tay lái lụa đây nè!” Lư Mễ xung phong: “Chị có hơn mười năm kinh nghiệm lái xe, mấy người có phước lắm mới được ngồi xe chị đấy.” Nói xong, cô đổi chỗ với Đường Ngũ Nghĩa, ngồi vào ghế lái.
Đồ Minh đang đeo tai nghe tham gia cuộc họp trực tuyến, mở máy tính xem tài liệu mà Luke gửi tới. Công ty của Vương Kết Tư chuẩn bị ra mắt sản phẩm tiêu dùng mới, tài liệu anh nhận được là thành phần sản phẩm và báo cáo kiểm tra.
“Chưa có tên nữa!” Vương Kết Tư nói: “Việc đặt tên thì cứ để Lumi của Lăng Mỹ làm đi, tên lần trước mà cô ấy đặt nhận được phản hồi rất tốt trên thị trường, độ nhận diện cao, dễ nhớ.”
Luke ở đầu bên kia xen vào: “Lumi nhờ mấy suy nghĩ khác người đó mới có thể tồn tại được đấy.”
Những người tham gia khác đều cười ra tiếng, Đồ Minh nhìn Lư Mễ đang lái xe.
“Will thấy sao? Lư Mễ còn thời gian nhận dự án không?” Luke hỏi: “Trước đó nghe nói cô ấy nhận nhiều dự án của nhân viên sắp nghỉ việc.”
“Tôi sẽ hỏi cô ấy sau, bây giờ chuyển sang chủ đề tiếp theo trước đã.”
Dự án này đối với Lumi mà nói thì rất dễ, cô có nhiều ý tưởng độc đáo và hiểu rõ thị trường. Mấy cái tên mà Lăng Mỹ đưa ra đều có cô tham gia. Chủ yếu cô dành thời gian cho việc làm rõ yêu cầu của khách hàng, yêu cầu khách hàng phải trình bày rõ ràng nhu cầu, bao gồm đối tượng mục tiêu, nói rõ chi phí, tình hình người phát ngôn và hàng chục yếu tố khác. Cô gửi biểu mẫu cho khách hàng điền vào, mục tiêu lớn được bao quát bằng các yếu tố nhỏ, biểu mẫu này ngay cả Luke xem xong cũng phải khen ngợi.
Bởi vì nhiều khách hàng thực sự không biết họ muốn gì, nhu cầu đưa ra quá chung chung, khi bạn hoàn thành dự án thì khách hàng lại cảm thấy không đúng, vẫn hơi thiếu chút gì đó so với điều họ muốn.
Biểu mẫu nhu cầu của Lumi logic rất rõ ràng, sau khi khách hàng điền xong là cô có thể nhận ra những điểm mâu thuẫn trong nhu cầu ngay lập tức.
Một khi nhu cầu đã rõ ràng, tiếp đó đến lượt Lumi trình bày từng phân đoạn. Cô cho mọi người nhìn thấy cách đặt tên tự nhiên như đang dạo chơi của mình.
Vương Kết Tư nói: “Phần này nhất định phải để cô ấy làm, cảm phiền Will xác nhận với cô ấy. Nếu không thì khả năng cao sẽ phải làm lại, lần này thời gian rất ngắn, không thể chậm trễ được. Nếu Will không nói được thì tôi sẽ tự hỏi cô ấy.” Vương Kết Tư cố tình khiêu khích chọc tức anh đấy!
“Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.” Đồ Minh nói rằng anh sẽ nói chuyện với cô, anh không muốn quyết định thay Lư Mễ.
“Được, Will đúng là không nói sai câu nào.” Vương Kết Tư cười nói ở đầu dây bên kia.
Công ty họ chuẩn bị tiến vào thị trường thức uống lành mạnh, khoản đầu tư lớn cho năm sau đều đặt vào loại thức uống này, đã đầu tư nhiều tiền như vậy, nếu sai là tiêu đời, anh ta cũng đang căng thẳng lắm.
Cuộc họp kéo dài khá lâu, khi Đồ Minh kết thúc cuộc họp, họ đã làm thủ tục nhận phòng tại khách sạn và chuẩn bị đi ăn món ăn vặt đường phố ở Lan Châu. Trước đây mọi người đã từng đi công tác ở Lan Châu cho nên rất quen thuộc với thành phố này, vì vậy họ không đi chơi ở Lan Châu, chỉ coi đây là điểm dừng chân đầu tiên, sáng hôm sau sẽ đi thẳng tới Lâm Hạ.
Trên đường đến chợ đêm, Đồ Minh gọi Lư Mễ đang đọ giày với Đường Ngũ Nghĩa lại, hỏi cô: “Dự án của công ty Vương Kết Tư lại cần đặt tên, anh ta muốn để em tham gia. Anh muốn nghe ý kiến của em.”
“Ai là quản lý dự án ở phòng kế hoạch vậy?” Lư Mễ hỏi, nếu giám đốc dự án phiền phức thì cô không muốn nhận.
“Là Josh phụ trách, người khác không có thời gian.”
“Vậy được, em sẽ nhận.”
“Anh sẽ thêm em vào nhóm dự án.”
“Được.”
Hai người đang nói chuyện công việc rất nghiêm túc. Khi có người đi ngược chiều chạy đến gần, Đồ Minh thuận tay nắm cổ tay của Lư Mễ kéo cô vào phía trong. Một hành động rất bình thường, nhưng lại lọt vào mắt của Daisy – cô nàng chuyên hóng hớt, bỗng nhiên cô ta cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
“Cô có thấy Will vừa kéo Lumi không?” Daisy khẽ hỏi Serena.
“Thấy rồi, chẳng phải chỉ kéo một cái thôi sao? Không kéo thì đụng người ta rồi.”
“Will đã bao giờ kéo cô chưa?” Daisy hỏi Serena.
“Chưa.”
Như thể hai người vừa phát hiện ra bí mật gì đó, họ liếc mắt nhìn nhau, rồi lắc đầu: “Không thể nào không thể nào. Will với Lumi không cùng một thế giới, hai người họ á? Không thể nào!”
“Chắc là tôi nghĩ nhiều quá rồi.” Daisy nói.
“Đúng đấy, cô nghĩ nhiều rồi.”
Lư Mễ thì không thấy hành động đó có gì đặc biệt. Lúc cô với Đồ Minh cùng đi ra ngoài, anh luôn để cô đi ở phía trong, lần nào cũng vậy, anh luôn nắm cổ tay cô và kéo vào phía trong, cô quen rồi.
Lư Mễ muốn uống sữa trứng nếp cẩm, cô đứng trước quầy hàng nhỏ và nói với ông chủ râu dài: “Cho cháu một phần.”
Ông chủ chuẩn bị cho cô, Đồ Minh nhanh chóng lấy điện thoại ra trả tiền. Đường Ngũ Nghĩa nghĩ bụng: Vị đại ca này hành động tự nhiên quá rồi đấy. Anh sợ người ta không nhận ra hai người có gì mờ ám hay sao? Rồi anh chàng hét lên: “Will đãi sữa trứng nếp cẩm, có ai muốn uống không?”
“Tôi muốn.”
“Tôi cũng muốn.”
Cuối cùng ai cũng có một ly, Lư Mễ lén mắng Đường Ngũ Nghĩa: “Mày biết cục cưng của chị đang sửa nhà sắp hết tiền rồi không? Mày còn gào lên làm gì?”
“Cục cưng của bà trả tiền nhanh quá, sợ người ta không biết hai người ngủ với nhau mỗi ngày à?”
Đường Ngũ Nghĩa nói cũng có phần đúng, Lư Mễ cười hì hì.
Sữa trứng nếp cẩm rất ngon, cô uống hết một phần, cảm thấy khắp người dễ chịu khoan khoái. Rồi cô quay qua mua một phần lòng dê, chưa kịp ăn món ngon gì thì đã uống một bụng đầy nước rồi.
Daisy cũng bắt chước cô ăn một phần lòng dê. Cô ta vừa ăn với nói với Lư Mễ: “Cô với khách hàng lớn của chúng ta – Vương Kết Tư là bạn thân đúng không?”
“Có gì thì nói thẳng đi.”
“Cô có thể giới thiệu tôi với anh ta được không? Tôi muốn nhận quản lý ngân sách cho dự án này.”
“… Cô không đi tìm Will đi, nói với tôi thì có ích gì?”
“Chắc chắn Will sẽ muốn để Jacky nhận, vì trước đây Jacky đã từng làm rồi.”
“Cứ để sếp sắp xếp không được à?” Lư Mễ thật sự không hiểu Daisy đang muốn diễn trò gì, vì trước giờ Daisy đâu phải kiểu người chủ động tranh giành dự án như thế này.
Daisy khẽ ho một tiếng: “Phòng nghiên cứu sản phẩm bên công ty họ có một quản lý, là bạn thời Đại học của tôi.”
“… Rồi sao nữa?”
“Tôi muốn tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn.”
Lư Mễ hiểu ra vấn đề, cô cười: “Tôi biết rồi, nhưng chuyện này tôi không quản được. Tôi mà nói giúp cô rồi Jacky ghét tôi thì sao? Cô đi tìm Will trước đi, làm việc gì cũng phải đúng cách chứ!”
“Với lại, nóng vội sẽ hỏng chuyện đấy!”
Ăn xong bát lòng dê, Lư Mễ thấy no căng bụng: “Không được, mình không thể thua! Mình phải ăn tiếp!” Cô kéo Đường Ngũ Nghĩa đi bộ quanh chợ đêm để tiêu thức ăn, đợi khoảng bốn mươi phút, đi vệ sinh xong là có thể ăn tiếp rồi.
Đồ Minh luôn giữ khoảng cách vừa phải, không quá xa mà cũng không quá gần. Nhìn Lư Mễ cứ đi bên cạnh Đường Ngũ Nghĩa suốt, anh bắt đầu thấy khó chịu.
Đi chơi mà nếu anh không chủ động nói chuyện với cô thì cô sẽ giả vờ như không quen biết anh, bực cả mình!