Phân tích rõ ràng mạch lạc, Đồ Minh gật đầu: “Cô nói đúng nhỉ.”
“? Rồi sao nữa?”
“Thì sau này đừng đi muộn về sớm, thái độ đứng đắn chút.” Đồ Minh cười với cô, mở cửa xe, đi rồi.
Chịu luôn, phí hết nước bọt.
Sáng thứ Bảy, Lư Mễ bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Dụi mắt đi mở cửa, nhìn thấy ông hai và bà Lưu đẩy xe đẩy đi chợ.
“Còn ngủ nướng à? Mặt trời rọi tới mông rồi!” Hai ông bà hơn bảy mươi tuổi bị lảng tai, nói chuyện rất lớn tiếng. Họ vừa nói câu này xong là Lư Mễ cũng tỉnh hẳn.
“Đi chợ sáng ạ? Chờ cháu!”
Lư Mễ đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc áo phông rộng thùng thình, buộc tóc lại rồi chạy ra cửa, làm tới làm lui chưa đầy hai phút, vô cùng tháo vát.
Lúc xuống tầng bà Lưu cứ khen Lư Mễ suốt: “Nhỏ Lư Mễ chưa bao giờ để người ta phải đợi lâu, còn nhiệt tình nữa, cô gái tốt như vậy biết đi đâu mà tìm đây?”
“Còn phải nói! Cả thế giới chỉ có một thôi đó ạ! Lư Mễ ngửa mặt lên, ra vẻ kiêu ngạo.
Lư Mễ lên xe, nhìn hai ông bà thắt chặt dây an toàn, lắm mồm trêu họ: “Cháu đạp chân ga phi một phát là tới ngay, hai ông bà ngồi cho vững nhé!” Hai ông bà không có con cái ở bên, thỉnh thoảng mới đi chợ một lần, chen chúc trên xe buýt thì không tiện, Lư Mễ bèn xung phong chở họ đi. Dù sao cô ở một mình cũng cần phải mua đồ ăn cơm.
Cách hai ba tuần đi chợ một chuyến, ăn một bát mì thịt bò, sẵn mua thêm một ít trứng cá, để dành đến lúc tâm huyết dâng trào muốn tự làm bữa cơm thì còn có cái mà dùng.
“Tối nay tới nhà ông ăn cơm đi, làm thêm thịt bò om tương, nộm dưa chuột, đậu phộng chiên giòn.” Ông hai rất thích không khí náo nhiệt, chuyện mà ông thích làm nhất đó là bày tiệc ở nhà.
“Cháu không đi! Tới nhà ông rồi ông lại nói cháu dạy hư con chim cưng của ông!”
Nhà ông hai có nuôi chim, chủ yếu là muốn nghe tiếng kêu vui tai của chúng. Lúc ông xách lồng chim đi dạo phố nếu như có con nào hót bậy hót bạ thì xoay người đi ngay. Ông có nuôi một con chim sáo, nó biết nói rất nhiều, có lúc mang chim sáo ra ngoài nó còn có thể thay ông chào hỏi người ta, nào là: Xin chào, ăn gì chưa? Đi đâu vậy?
Thế đấy, Lư Mễ đến nhà ông hai ăn cơm mấy lần, ông hai ở nhà bếp làm gì đó, cô ở trong nhà trêu chim. Có một lần lúc ăn cơm, không khí cả nhà đang vui vẻ náo nhiệt, bỗng dưng con chim sáo này nói một câu: “Ông nội mi!”
Mọi người đều kinh ngạc che miệng, chỉ có Lư Mễ cười hì hì: “Ông hai yên tâm, sau này con chim sáo của ông có thể giúp ông chửi người ta rồi!” Ông hai cầm đũa gõ đầu Lư Mễ: “Không biết dạy gì hay ho hả! Chỉ có con chim ngu mới mở miệng chửi tục thôi biết chưa!”
Từ khi có chuyện như vậy, mỗi lần ông hai mời Lư Mễ tới nhà ăn cơm, Lư Mễ không dám tới nữa. Nhưng Lư Mễ vẫn chưa hiểu lắm, tại sao con chim mở miệng nói tục thì lại là chim ngu thế? Con người mình lúc tức giận cũng có thể mắng chửi người ta một hai câu mà, chim thì không thể hả?
“Không sao, tới ăn cơm đi, dạo này ông mày dạy nó chửi kiểu khác rồi.”
“Chửi gì cơ?”
Cái này bà Lưu biết, bà chen lời nói: “Thứ chó má!”
Lư Mễ cười ha hả, cánh tay run lên. Bà Lưu ngồi phía sau nhích tới trước vỗ vai cô: “Con nhỏ này đừng có cười, lo mà lái xe đi.”
Chợ sáng đông người tới lui tấp nập, Lư Mễ nhắc hai ông bà đi vào trước, còn cô thì tìm chỗ đậu xe. Bên trái cạnh chiếc xe đen có một chỗ đậu xe, cô đánh lái tiến vào.
Chiếc xe Wrangler màu đỏ rất nổi bật, cô mặc áo phông rộng thùng thình, quần short jean từ trên xe nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn dứt khoát. Đôi chân trắng như tuyết dưới ánh nắng của buổi sáng làm người ta lóa mắt, hình tượng rất đẹp, nhưng cô gái này vừa nhìn đã biết là người không dễ dây vào.
Đồ Minh vừa tháo dây an toàn vừa nghe Dịch Vãn Thu nói: “Đậu xe sát quá, chúng ta không xuống xe được. Phải gọi điện thoại cho chủ xe thôi.”
“Chưa từng thấy ai đậu xe kiểu đó.” Đồ Yến Lương nói.
Đồ Minh đưa ba mẹ đi chợ sáng mua thịt, anh thấy Lư Mễ lái xe đến, đang kéo dài thời gian tránh phải xuống xe đụng mặt cô, anh không muốn hai người gặp nhau ngoài giờ làm việc. Không chỉ với cô, mà đối với người khác cũng vậy.
Nghe ba mẹ nói vậy, Đồ Minh xuống xe nhìn thử, quả nhiên, cô Lư Mễ này hoàn toàn không biết cách đậu xe. Đành lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Lư Mễ thấy Đồ Minh gọi cho cô, nghĩ bụng hôm nay là Chủ nhật, anh đừng hòng trói tôi lên thuyền bắt tôi tăng ca, quyết định nhét điện thoại vào túi, không nghe máy. Chạy nhanh vài bước đến quán mì An Huy tìm ông hai và bà Lưu, mới vừa ngồi xuống đã có một bàn tay đẹp mắt cong lên, các đốt ngón tay chạm lên mặt bàn, gõ nhẹ hai cái.
Lư Mễ ngẩng đầu lên nhìn thấy Đồ Minh, sửng sốt: “Sếp cũng đi dạo chợ sáng sao?”
“Làm phiền cô dời xe ra chút.”
Ông hai nhìn Lư Mễ: “Đậu xe mà cũng muốn ép người ta hả quỷ nhỏ?”
“Trong xe không có ai mà!” Lư Mễ nói.
“Cô nhớ lại xem?” Đồ Minh nhắc nhở cô thử nhớ lại, cửa kính xe của anh có dán phim cách nhiệt màu đen, không biết có phải cô không nhìn kỹ không.
“Tôi với sếp đi xem thử này!”
Lư Mễ đứng lên đi ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Trùng hợp quá nhỉ? Tôi đậu xe kế bên sếp hả? Sếp cũng đi dạo chợ sáng à?”
Đồ Minh không ngắt lời cô, đợi cô im miệng rồi mới nói: “Sao cô không nghe máy của tôi? Vì cô nghĩ đây là cuộc gọi về công việc nên không nghe à? Cô thấy mình hành xử như vậy có ổn không?”
“Ơ sếp gọi cho tôi hả?” Lư Mễ chuẩn bị giả ngu.
“Tôi tận mắt nhìn thấy cô bỏ điện thoại vào túi.”
…
Lư Mễ bị tóm ngay tại chỗ, cười hì hì, kéo cửa lên xe, chạy ra rồi lại lùi vào, lúc xuống xe nhìn thấy cửa xe Đồ Minh đang mở, có hai người bước xuống. Hai người lớn tuổi ăn mặc gọn gàng lịch sự, bác gái có mái tóc hoa râm, khí chất không tồi. Nhìn thấy Lư Mễ thì gật đầu với cô, cũng không trách cô đậu xe cẩu thả.
Nhưng Lư Mễ rất biết điều, sai là sai, cô bước lên nhận lỗi với hai người lớn: “Hai bác ơi. Mắt cháu bị mù nên mới đậu xe kiểu đó, cháu không thấy trong xe có người. Mà cho dù trong xe không có người thì cháu đậu xe như vậy cũng sai rồi, cháu xin lỗi hai bác ạ.” Thái độ thành khẩn, từng câu từng chữ rất chân thành.
Đồ Minh đứng bên cạnh thấy cô khom lưng cúi đầu, thay đổi sự ngang ngược và ương ngạnh thường ngày của mình, cũng biết co biết duỗi, biết phân rõ phải trái, nghĩ thầm ừ thì cô vẫn còn cứu được.
Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương bị Lư Mễ chọc cười: “Không sao, người trẻ tuổi mà, làm việc nhanh nhẹn khó tránh khỏi suy nghĩ không chu toàn, không sao đâu.”
“Cảm ơn hai bác đã thông cảm.” Lư Mễ dẻo mồm: “Cháu không quấy rầy hai bác đi chợ với Will nữa đâu ạ!”
Dịch Vãn Thu nhìn bóng lưng Lư Mễ đi xa rồi mới hỏi Đồ Minh: “Đồng nghiệp của con à?”
“Vâng.”
“Cấp dưới?”
“Vâng.”
Bà “À” một tiếng, dường như đã hiểu được lý do vì sao cô gái này lại khách sáo như vậy, chắc là bởi vì có liên quan đến Đồ Minh.
Lư Mễ quay lại quán mì, theo ông hai và bà Lưu đi mua thịt. Ông hai lấy phần bắp bò, Lư Mễ cũng mua theo, nhưng tuân theo quy tắc là mạnh ai nấy trả tiền, ông hai không phải người thích lợi dụng người ta.
“Biết làm nước sốt không?” Ông hai hỏi.
“Có gì mà không biết làm ạ, ba cháu từng làm đầu bếp đó!” Hồi Lư Quốc Khánh còn trẻ từng ở trong căn tin của đơn vị quân đội rèn luyện mấy năm, xem như là một nửa đầu bếp rồi, cái gì cũng làm được, có lúc Lư Mễ nổi hứng còn nhờ ông ấy dạy cô làm vài món.
“Ba mày nấu ăn được lắm.” Ông hai dựng ngón cái lên, Lư Mễ cười, nghe có người hỏi giá cả, quay đầu lại nhìn thấy bác gái tóc hoa râm vừa rồi.
Theo sau còn có chồng và con trai của bà ấy.
Hai người đàn ông ngoại trừ xách đồ thì cũng không biết làm gì khác, đứng đó yên lặng đợi. Đồ Minh nhìn thấy vẻ mặt “quỷ quái” của Lư Mễ, anh cố ý nghiêm mặt nói: “Tôi chưa nhận được báo cáo công việc hàng tuần của cô.”
Lư Mễ lui về sau vài bước đến trước mặt anh, định giảng đạo lý với anh: “Không phải đã nói là có tiến triển gì quan trọng thì mới viết sao?”
“Dự án của cô vẫn chưa có tiến triển gì à? Nếu đổi người thì sao?”
“Đừng đừng đừng, tôi viết tôi viết.” Lư Mễ giơ tay lên làm dáng đầu hàng: “Tôi sai rồi Will, sau này vào ngày Chủ nhật tôi nhất định sẽ nhận điện thoại của anh, nếu như tôi thấy.” Thấy Đồ Minh vẫn không nở một nụ cười nào thì nói thêm câu: “Thấy có cuộc gọi nhỡ là tôi gọi lại liền.” Rõ là miễn cưỡng.
“Ừm. Thế tôi chờ báo cáo công việc hàng tuần của cô.”
Đồ Yến Lương quay đầu lại nhìn người cấp dưới hài hước này của Đồ Minh, cô xách theo mấy cân bắp bò, lén lút trừng mắt với Đồ Minh, vẻ mặt đầy bất mãn. Đồ Yến Lương dạy biết bao nhiêu học trò rồi, chỉ cần liếc mắt là biết bản tính của cô gái này rất khó thay đổi.
Lư Mễ lật mặt rất nhanh, thấy Đồ Yến Lương đang nhìn cô, phản ứng nhanh nhạy lễ phép cười với ông ấy rồi kéo ông hai và bà Lưu đi.
Lúc ra khỏi chợ, thấy Đồ Minh và ba mẹ anh ở phía sau đang đi tới, Lư Mễ vội vã đạp chân ga lái xe đi, giống như đang trốn quỷ vậy.
Đồ Minh thấy chiếc xe Wrangler của Lư Mễ nhanh chóng rời đi, đúng thật là người như thế nào thì lái xe thế ấy.
Chuyện sáng sớm đi chợ bị sếp giục viết báo cáo hàng tuần, Lư Mễ mới đó đã quên. Về đến nhà quấn tóc lên vào bếp chuẩn bị làm thịt bò om tương, đến chiều thay bộ đồ thể thao, lái mô tô đi. Lần này không đi chung với đoàn xe, cũng không phải ra ngoài ăn cơm, chỉ đơn thuần là muốn chạy lên núi hóng gió thôi.
Cô phóng xe tới Bạch Dương Câu, ở đây người ít mà xe cũng ít, một mình cô chạy đến giữa sườn núi, dừng lại bên dòng suối nhỏ, thả lưới bắt cá giết thời gian.
Trương Kình hỏi cô: “Em lên núi sao không gọi anh?”
“Chẳng phải hôm nay anh đi với ba mẹ anh đến nhà bà nội à?”
“Chán lắm, anh lái xe tìm em.”
“Thôi đi!” Ba mẹ Trương Kình không thích Lư Mễ, cảm thấy Lư Mễ bị người nhà chiều chuộng sinh hư, tính cách rất xấu. Họ còn thấy Lư Mễ không biết an phận, không giống người chịu sống một cuộc sống bình thường. Nhưng họ khá thoải mái với Trương Kình, không quản lý Trương Kình nhiều, cũng tự biết mình không quản được.
Lư Mễ thu lưới cá lại, nói vói anh ta: “Ba mẹ anh biết rồi lại mắng anh nữa. Em chơi một chút rồi về, gặp sau nhé!”
“Thế cũng được.”
Lư Mễ ở trên núi chơi đến chạng vạng, lúc về đến nhà thấy Trương Kình gửi tin nhắn cho cô, nói anh ta đi ra ngoài chơi với bạn, hỏi Lư Mễ có muốn đi hay không. Lư Mễ đã đồng ý đến nhà ông hai ăn chực cơm rồi, thẳng thừng từ chối Trương Kình. Xách theo hai chai rượu Ngưu Nhị ra ngoài.
Có mấy người bạn già đến nhà ông hai chơi, chỉ có Lư Mễ là người trẻ tuổi, cả một bàn đầy người ngồi, khung cảnh rất náo nhiệt. Tuy đề tài chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng họ chơi rất vui vẻ. Mấy ông bạn già nói chuyện về năm đó, con chim sáo của ông hai thỉnh thoảng nói một câu, Lư Mễ thấy rất thú vị. Khi đụng tới chủ đề gì vui thì gọi cho Lư Quốc Khánh: “Ông hai nói rồi, ba nói ba muốn đi với ông hai đến Thập Lý Hà dạo chơi.”
“Đi sau đi. Dạo này tao cứ hay bị chóng mặt.”
“Sao vậy? Bây giờ con về xem thử.”
“Khỏi, tối nay ba mẹ mày muốn ra ngoài chơi.”
“Ông nội mi!” Chim sáo của ông hai đột nhiên mắng một câu, ai cũng ngẩn người, cười vang ra tiếng.