• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gặp trên giường kiểu gì?”

Lư Mễ chỉ nói đại thế thôi, bị Thượng Chi Đào hỏi ngược lại thì cũng suy nghĩ một chút, nhưng không để tâm lắm. Cô cũng có chuyện phiền lòng, ví dụ như chuyện trạm cuối của dự án Triển lãm lưu động kia đang ập xuống đầu cô.

Địa điểm trạm cuối là ở Trùng Khánh, ngay sau đó là buổi đào tạo của Diêu Lộ An, ngày hôm đó lịch trình gấp rút, hiếm thấy cô vẫn ngồi trên bàn làm việc, dự họp, mở phần mềm theo dõi từ xa để quan sát hội trường, trao đổi phương án, vừa cúp điện thoại là chạy nhanh ra ngoài.

Trong lối đi đụng phải Đồ Minh, cô chạy vút qua mà không thèm chào hỏi. Đang mắc tiểu đấy! Thời gian đâu mà khách sáo nữa!

Đồ Minh quay đầu nhìn Lư Mễ quẹo vào phòng vệ sinh với tư thế kỳ quái, anh phì cười.

“Sếp, sao vậy?” Một cấp dưới khác – Jacky hỏi Đồ Minh, họ đang nói chuyện công việc.

“Không có gì.”

“Vậy…”

“Tiếp tục đi, thế nên tiến cử tác phẩm gì dự thi? Sắp xếp PR chưa? Đến phòng làm việc của tôi thảo luận.”

Lư Mễ “giải quyết nỗi buồn” xong, cảm giác mình đã hoàn hồn trở lại, cô quay về bàn làm việc gọi cho Diêu Lộ An, bàn chuyện sắp xếp tiếp đãi anh ấy.

“Mọi người ở đâu thì tôi ở đó, không cần sắp xếp đặc biệt đâu.” Diêu Lộ An sao cũng được, không muốn làm khó người khác: “Làm sao để mọi người thấy thuận tiện thì làm.”

“Thế ăn cơm thì sao? Anh có kiêng ăn món gì không?”

“Không có kiêng gì, cũng nghe cô sắp xếp.”

“À được. Tôi sẽ sắp xếp theo ý mình, nếu sắp xếp không được chu đáo thì xin anh thứ lỗi.”

Lư Mễ tắt máy, gửi email chi tiết về việc sắp xếp buổi Triển lãm lưu động và đào tạo, vừa ngẩng đầu lên thì trời đã tối đen, đã hơn tám giờ, cũng là lần đầu tiên cô tăng ca.

“Xong việc rồi hả chị?” Thượng Chi Đào hỏi cô: “Hôm đó thấy chị cứ bận bịu mãi, em không có thời gian nói chuyện với chị. Em được phân công làm việc khác, đổi chuyến bay rồi, sáng mốt em mới đến, lúc đến rồi phải tham dự cuộc họp với mọi người, họp xong rồi em mới đi giúp chị được.”

“Lo việc của em đi!” Lư Mễ chuẩn bị tan làm, nhìn thấy trong mắt Thượng Chi Đào có nhiều đường vân máu nhỏ, bèn nói với cô ấy: “Lần sau người ta phân công việc cho em thì em đừng nhận có được không? Xem bộ dạng của em kìa!”

“Làm xong dự án này là có thể nghỉ ngơi rồi.”

“Bây giờ về nhà nhanh lên! “Lư Mễ chủ động thu dọn đồ đạc cho Thượng Chi Đào, vừa thu dọn vừa lảm nhảm: “Là do em dễ bị bắt nạt quá đấy, đã tới công ty mấy năm rồi mà còn bị người ta bắt nạt như vậy à! Chị biết công việc mới là gì mà, Grace cũng buồn cười nhỉ, cô ta nói cái gì em cũng đừng tin hoàn toàn, cô ta không hẳn là người tốt đâu.”

“Bà chị ơi!” Thượng Chi Đào bịt miệng cô lại: “Làm em sợ muốn chết.”

“Coi nó hèn chưa kìa! Tới Trùng Khánh nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm gì hết. Xong việc chị dẫn em đi chơi.”

Lư Mễ thích Trùng Khánh. Mặc dù Trùng Khánh nóng không chịu nổi, taxi tới lui tấp nập, nhưng Lư Mễ vẫn rất thích món ăn Giang Hồ [1] của Trùng Khánh. Trong lòng cô nghĩ, kiếp trước chắc chắn cô là một cô gái Trùng Khánh mỗi ngày ăn quán nhỏ ven đường, vừa xinh đẹp vừa thích ăn.

[1] Món Giang Hồ là chỉ một món ăn dân dã khá truyền thống nào đó có mặt ở khắp nơi, không quan trọng phương pháp, không chú trọng cách nấu, đó chính là đặc điểm lớn nhất của món này. Tuy trải qua mười mấy năm, các món ăn Giang Hồ như: Cá hấp, gà sốt ớt đều đã được đưa vào danh sách món ăn chính quy có mặt ở các nhà hàng lớn, nhưng món Giang Hồ bắt nguồn từ dân gian và chính thống nhất cho tới nay vẫn chỉ xuất hiện ở các hẻm nhỏ tại Trùng Khánh. (Nguồn: Khám Phá Du Lịch Và Ẩm Thực).

Đến Trùng Khánh ngâm mình trong khách sạn, cô ở trong khách sạn theo dõi hội trường, gần hội trường có một quán ăn Giang Hồ mà cô từng ăn, trên bảng đen có viết mấy món ăn, món nào cũng ngon. Lư Mễ vừa quan sát sắp xếp trưng bày ở hội trường vừa suy nghĩ đến chuyện ăn uống. Sau khi phỏng vấn khách hàng xong, Đồ Minh liếc mắt nhìn hội trường, rồi lại nhìn ánh mắt sáng rực của Lư Mễ.

“Sao vậy?”

“Đói bụng.”

Đồ Minh nhìn đồng hồ, hơn một giờ: “Vẫn chưa ăn à?”

“Chưa ăn.”

“Đi ăn đi.”

“Sếp ăn chưa?”

“Tôi cũng chưa.”

“Thế cùng đi!” Lư Mễ nhảy dựng lên: “Tôi nói sếp nghe, quanh đây có một quán ăn Giang Hồ ngon lắm, siêu ngon luôn ấy, không ăn là hối hận cả đời!” Cô phóng ra phía sau Đồ Minh, lòng bàn tay áp sát vào lưng anh, đẩy nhẹ: “Đi cùng đi sếp!”

Đồ Minh chưa bao giờ được người ta “động thủ” mời đi ăn như vậy, anh bước sang một bên tránh khỏi lòng bàn tay của cô, nhưng không nỡ từ chối lòng tốt của cô, chỉ đành gật đầu: “Ừm, cùng đi đi.”

Mấy đồng nghiệp khác vẫn chưa tới, Lư Mễ thấy bọn họ không tới quả thật là chuyện tốt, thế thì cô mới có thể trả nợ ân tình cho Đồ Minh.

Hai người đi trên con đường gập ghềnh ở Trùng Khánh, thời tiết nóng bức, tiếng ve sầu kêu vang, nóc nhà cao tầng trồng rất nhiều hoa và cây cối, Lư Mễ vừa lau mồ hôi vừa nói với Đồ Minh: “Sếp nhìn mấy cây xanh kia đi, nhìn vui mắt quá.”

Đồ Minh ngẩng đầu lên nhìn, người đã gặp rất nhiều phong cảnh như anh không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại bị sự nhiệt tình của Lư Mễ lây nhiễm. Anh hỏi cô: “Cô làm công việc tiếp thị phải chạy khắp thế giới, ngoại trừ Bắc Kinh thì cô thích nhất chỗ nào?”

“Thế thì tôi không nói được đâu. Chỗ nào tôi cũng thích, không ghét chỗ nào. Mấy ngày nay tôi thích nhất là Trùng Khánh, bởi vì tôi đang ở Trùng Khánh.” Điều Lư Mễ muốn biểu đạt chính là “ở hiện tại”. Trong giấc mộng hiệp nữ của thời tuổi trẻ, cô muốn đi đến rất nhiều nơi, không muốn ở một chỗ quá lâu. Sau khi lớn lên mới càng hiểu rõ “Đời người có gặp gỡ ắt có chia ly, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ với hiện tại là đủ lắm rồi”.

Thái độ của Đồ Minh đối với việc Lư Mễ “tận hưởng cái vui trước mắt” cũng vô cùng rõ ràng, cô trong ngoài như một, vui chơi thoải mái, cô thực hành điều này một cách sâu sắc.

Trùng Khánh rất nóng.

Mới đi mười phút, gò má của Đồ Minh đã đổ mồ hôi. Đi qua mấy cây đại thụ có bóng râm che khuất mặt trời, họ dừng chân trước những người ồn ào ven đường. Lư Mễ chỉ tay vào quán ăn bình dân đó, cô nói: “Đến rồi.”

Trong quán có mấy cái bàn nhỏ, hai cái quạt điện vù vù đung đưa, người ngồi bên trong ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Lư Mễ chỉ vào một cái bàn: “Sếp ngồi đi, tôi đi gọi món.”

Cô đi tới trước tấm bảng đen, gọi ba món, đều là mấy món siêu ngon mà cô từng ăn.

“Nhìn hơi đơn sơ, nhưng tôi lấy nhân cách đảm bảo chắc chắn là ngon! Không ngon…”

“Đừng gọi tôi là ông nội, giảm thọ.” Đồ Minh cắt lời cô, sợ cô nói lại nói mấy lời tầm phào như “Nếu ăn không ngon tôi gọi anh là ông nội”.

Lư Mễ cười hì hì, cầm hai chai Coca lên.

Bà chủ bưng một thố cơm lên, sau đó là ba đĩa thức ăn có mùi vị Giang Hồ cay thơm đặc biệt của Trùng Khánh.

Đồ Minh chủ động xới cơm, hai người cầm đũa bắt đầu thưởng thức.

Đồ Minh không phải là người kén ăn. Hồi còn học Đại học ôm theo hộp cơm xuống căn tin mua đồ ăn, lúc đó anh chỉ nhờ người ta lấy đại món gì cũng được. Món Giang Hồ hôm nay khác với nhà hàng cao cấp, một miếng thức ăn kèm với cơm, thật sự ăn rất ngon. Ngay cả người nói nhiều như Lư Mễ mà cũng bị tắt tiếng, môi hơi ửng đỏ, bất chấp trên cổ đang đổ mồ hôi, thỉnh thoảng nói một câu: “Ngon quá đi mất.”

Đồ Minh thấy Lư Mễ ăn một bát cơm rồi thêm một bát nữa. Món ăn Giang Hồ ăn với cơm đúng là danh bất hư truyền, hai người ăn hết thố cơm mà vẫn chưa đã thèm. Lúc tính tiền Lư Mễ nói với Đồ Minh: “Đừng cướp đơn của tôi! Hôm nay tôi nhất định phải thanh toán! Nếu không thì tôi sẽ suy nghĩ mời sếp thêm một chầu nữa, tôi đã chân thành đến thế rồi mà sếp vẫn không chịu nể mặt tôi hả!”

Đồ Minh không tranh với cô, an tâm để cô mời một bữa.

Nhưng cũng vì bữa cơm này mà Đồ Minh phát hiện ra ưu điểm của Lư Mễ: Chân thành, mang theo tấm lòng “nghĩa hiệp”. Người như cô cũng rất hiếm gặp, thời đại này mà vẫn còn tồn tại “nghĩa hiệp”, xác suất tương đương với việc đào được cái đỉnh cổ thời nhà Thương và nhà Chu, nói chung là rất mới lạ.

Lúc đến khách sạn, hai người tách ra chuẩn bị tiếp tục công việc, Lư Mễ nhìn về phía Đồ Minh, làm động tác ôm quyền: “Cảm ơn sếp một lần nữa vì ngày đó đã xả thân cứu giúp, ăn xong chầu này làm tôi thấy thoải mái hẳn.” Tuy tư thế buồn cười nhưng trông rất thành thật.

Đồ Minh nhịn cười không nổi: “Được rồi, thanh toán xong rồi. Sau này sẽ có ngày gặp lại!”

Lư Mễ bị lung lay bởi nụ cười của anh, nghĩ thầm ông sếp này lúc cười lên cũng đẹp trai quá nhỉ, vậy nên cô cảm thấy thỉnh thoảng mình nảy ra ý nghĩ muốn ngủ với anh là chuyện hợp tình hợp lý.

Lư Mễ không thích tăng ca, nhưng lúc làm việc thì rất nghiêm túc. Trông coi hội trường đến hơn bốn giờ, rồi lại thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên Nam Sơn.

Buổi tối trên Nam Sơn vẫn có một bữa tiệc xã giao, cô phải đến đó theo dõi.

Ra khỏi hội trường thuê xe lên quán lẩu trên núi, Trùng Khánh được núi bao quanh, giống như Hồng Kông thu nhỏ, mặc dù đèn đuốc trên núi còn chưa được mở lên nhưng cảnh núi vẫn đẹp như cũ. Trên đường đi cô dừng lại ở hiệu sách một lát, làm một việc hiếm thấy là cầm mấy tấm bưu thiếp ngồi trên đệm cói trước cửa sổ, viết cho đám bạn thân vài tấm.

Viết xong rồi mới tiếp tục lên núi.

Đến tiệm lẩu thì thấy Đồ Minh đã đến. Anh ngồi trước bàn thấp thoáng bóng cây đọc sách. Thời tiết nóng bức như vậy mà trông anh vẫn nhẹ nhàng thoải mái như ngày thường. Ngọn đèn nhỏ dưới tàng cây chiếu vào trang sách của anh, trời đất tối tăm nhưng chỉ có duy nhất một mình anh nắm giữ ánh sáng, tựa như một bức tranh hoàn hảo không tì vết.

“Sếp.” Lư Mễ chào anh, ngồi xuống: “Ông chủ tiệm lẩu nói sếp đã sắp xếp xong hết rồi phải không?”

“Ừm. Chẳng phải đã nói nếu việc dưới núi vẫn chưa xong thì cô không cần đến rồi à?”

“Đừng đừng đừng, việc của tôi thì tôi phải đến theo dõi mới đúng chứ.” Lư Mễ quét mắt nhìn quyển sách trên tay Đồ Minh, anh đang đọc “Thế giới cỏ cây” của Uông Tăng Kỳ.

Đồ Minh thấy ánh mắt của cô, hỏi cô: “Đọc rồi à?”

“Không đọc nổi.” Lư Mễ hắng giọng: “Không phải sách không hay, là do tôi không thích.”

“Thế cô thích đọc sách gì?” Đồ Minh nhìn đồng hồ, khách hàng sắp đến rồi, đêm nay anh thay Luke tiếp khách hàng, ngắm cảnh đêm Trùng Khánh.

“Tôi thích tiểu thuyết võ hiệp lắm.” Lư Mễ nói đến thứ mình thích thì rất vui vẻ: “Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh, Ôn Thụy An, Huỳnh Dị… Sếp đọc chưa? Sếp chưa đọc thì tôi kể cho sếp nghe.”

“Bắt đầu kể từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa à?” Đồ Minh trêu cô, Lư Mễ rất buồn cười, nói về những người tác giả này, bốc đại một quyển sách của họ thì cũng đủ để cô kể vài năm rồi.

“Không cần đâu. Bắt đầu từ “Phi Hồ Ngoại Truyện” của Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc [2] là được rồi, vầy nè…”

[2] Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc là được ghép lại từ chữ đầu tiên trong các bộ tiểu thuyết của Kim Dung, gồm: Phi Hồ Ngoại Truyện, Tuyết Sơn Phi Hồ, Liên Thành Quyết, Thiên Long Bát Bộ, Anh Hùng Xạ Điêu, Bạch Mã Khiếu Tây Phong, Lộc Đỉnh Ký.

“Lumi, khách hàng đến rồi.” Nhà cung cấp đi tới nhắc Lư Mễ, cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Lư Mễ đứng lên: “Được, vậy hôm nào lại nói tiếp nhé. Tôi đi dẫn đường đã.”

“Vất vả cho cô rồi.”

Lư Mễ đi ra ngoài, Đồ Minh đứng ở dưới tàng cây chờ, Lư Mễ quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng thầm má ơi một tiếng: Đây thật sự là mỹ nam đấy. Ông sếp này đúng là đặc biệt, làm một công việc tiếp xúc với tiền mà con người lại trong sạch nhẹ nhàng đến thế. Dưới chân núi đèn lồng đỏ rực, nhìn kiểu gì cũng thấy anh không hợp với khung cảnh này.

Tiếp khách thì phải uống rượu.

Tửu lượng của Đồ Minh rất thấp, anh không thích uống rượu, rượu vừa mới vào cổ họng thì dạ dày bắt đầu không khỏe. Sáng sớm anh đã uống một viên thuốc bảo vệ gan rồi, thỉnh thoảng đề nghị với khách hàng là mình sẽ uống nhâm nhi thôi. Nhưng khách hàng tự kiểm soát nhịp độ, hơn nữa đều là người đã quen từ trước, càng uống càng hăng.

Lư Mễ đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Đồ Minh mặt đỏ như Quan Công. Cô lén chụp ảnh gửi cho đồng nghiệp: Mau tới đây, mấy ông sếp say rồi.

Mọi người thay phiên nhau nói ok ok, Đồ Minh vừa đi ra đã chạy thẳng đến phòng vệ sinh, Lư Mễ đi theo anh, nghe tiếng anh nôn mửa bên trong. Một lát sau mới đi ra, đứng ở bên ngoài hít thở không khí.

Thấy Lư Mễ mở to mắt nhìn anh, anh nói với cô: “Tửu lượng tôi thấp lắm.” Nói ra cũng không thấy có gì mất mặt.

“À à, vậy để tôi thay sếp nhé?” Lư Mễ đề nghị. Cô quen những người khách hàng này, thỉnh thoảng cũng có giao lưu, hàng năm công ty gửi quà cho khách hàng thì đều phải qua tay cô.

“Không được.” Đồ Minh kiên quyết từ chối, cùng lắm thì không uống, sao lại để nữ nhân viên lên thay mình được cơ chứ?

“Không phải sếp nói công việc rất quan trọng à? Những người khách hàng này rất quan trọng, để mất vui thì chẳng phải là lợi bất cập hại sao?”

“Chẳng sao cả. Sếp cũ của cô từng bảo cô uống rượu với khách hàng à?”

“Không có.” Chủ yếu là họ không dám thôi. Họ hiểu tính của Lư Mễ. Hôm nay là lần đầu tiên Lư Mễ chủ động đề nghị uống rượu thay sếp, thế chẳng phải là bởi vì Đồ Minh từng giúp cô đánh nhau sao? “Tinh thần nghĩa hiệp” đã ăn sâu vào máu cô rồi, đã xem Đồ Minh là anh em một nhà. Không thể để cho anh em trong nhà chịu thiệt thòi được.

Hai người đi trở về, Lư Mễ đứng ở bên ngoài quan sát một hồi, nếu cứ uống như thế thì cũng không phải là cách, cô chạy lên tầng trên mời người đến hát, vừa đi vừa căn dặn: “Người đàn ông ngồi bên cạnh người mặc áo phông xám nhạt hát hay lắm, các cậu hát xong thì mời anh ta hát. Bất kể ai hát cũng sẽ trả tiền.”

Hai tên nhóc ấy là người thông minh, tổng kết lại: “Uống ít rượu, hát nhiều, hát bao lâu cũng được phải không?”

“Đúng vậy.”

Lư Mễ đưa hai người vào, nói với mọi người: “Ca sĩ ở đây hát hay số một đấy.”

Hai nhóc ca sĩ kia từng tham gia vào nhiều buổi tiệc rượu, rất biết cách khuấy động bầu không khí. Đồ Minh biết hôm nay không có sắp xếp tiết mục này, là Lư Mễ chủ động tìm đến. Anh nhớ ngay đến lời của Luke: “Tuy nhìn cô ấy không đáng tin, nhưng làm việc rất tốt. Dần dần rồi cậu sẽ biết”.

Anh làm sếp của Lư Mễ đã hai ba tháng, hôm nay là lần đầu tiên cảm nhận được câu “Làm việc rất tốt” kia, cô đúng là rất thông minh, đồng ý giải vây giúp người khác. Đồ Minh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, dễ như ăn cháo.” Chuyện nhỏ như thế mà cũng cảm ơn, người đàn ông này thật khách sáo. Lư Mễ không thích khách sáo với bạn mình.

Hôm ấy chưa tới chín giờ, họ kéo khách hàng đi ngắm cảnh đêm. Đứng trên đài quan sát Nhất Khỏa Thụ ngắm nhìn Tam Giang [3] hội tụ, ngày đó không khí rất trong lành, bên bờ đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn phản chiếu xuống mặt sông khiến nơi đây trông giống như một thành phố nổi. Lư Mễ tổ chức chụp ảnh cho khách hàng: “Sếp Trần, nhìn sếp cứ như đang ngồi trong thành phố sương mù ấy, khí thế hừng hực!” Cô giơ ngón cái lên, cử chỉ hài hước, khách du lịch đứng bên cạnh ai cũng cười theo.

[3] Tam Giang: Ý chỉ ba con sông là sông Trường Giang, sông Gia Lăng, sông Ô.

Đồ Minh cũng bị cô chọc cười. Người cấp dưới này ngoại trừ làm việc không màng tới hậu quả thì những thứ khác không có gì để chê. Có cô ở đây, tất cả sẽ trở nên sống động và náo nhiệt hơn, mọi người ai nấy cũng vui vẻ, đây có lẽ cũng là một loại thiên phú.

Lúc xuống núi Lư Mễ lén hỏi Đồ Minh: “Thế nào sếp, buổi tổ chức hội nghị hôm nay có làm sếp mất mặt không?”

“Tốt lắm.”

“Có tốt đến mức cuối năm đánh giá A+ cho tôi không?”

“Không tốt đến mức có thể đạt được A+.”

“Ờ, vậy tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Sếp không cần cho tôi A+, tôi chỉ cần đạt được tiêu chuẩn A+ trong lòng sếp là được rồi.”

“Tại sao?”

“Thì để báo đáp ơn cứu mạng đó.” Lư Mễ hai tay ôm quyền, chạy xuống bậc thang. Hiếm lắm mới thấy hôm nay cô không mang giày cao gót, chỉ mặc một cái áo phông trắng, quần jean, mang một đôi giày Dad Shoes, trông rất năng động thoải mái, lúc chạy đi dưới chân còn mang theo hơi gió, tựa như một thiếu nữ vui tươi không mang tâm sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK